Chương 388: Mạo phạm Trần gia?
“Nhà họ Hạ? Nhà họ Hạ của Hạ Thương Chu sao?”, nghe được lời người quản lý thì Trần Thanh hỏi.
“Xem ra anh cũng không phải người thiển cận, thế mà lại còn biết đến nhà họ Hạ, tốt lắm! Nếu đã biết rồi thì đừng có động tay động chân ở đây, mau cút đi”, người quản lý cười gằn một tiếng rồi kiêu ngạo nói.
“Xem ra chuyện của nhà họ Hạ vẫn chưa dạy dỗ các người được là bao”, Trần Thanh lắc đầu rồi nhìn anh ta một cách bất lực.
“Haha, tên nhóc, tất nhiên là tôi biết về nhà họ Hạ rồi, nhưng mà nhà họ Hạ bị hủy diệt thì liên quan gì đến anh? Không phải anh định nói với tôi là anh chính là Trần gia chứ?”, người quản lý nhìn anh cười một cách khinh thường rồi đánh giá Trần Thanh từ trên xuống dưới một lượt.
Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến đang đứng bên cạnh đã được tận mắt chứng kiến nhà họ Hạ bị hủy diệt như thế nào, bây giờ chỉ một tên nhân viên nhãi nhép mà lại dám đắc tội ông lớn đây, nếu như những người cấp cao nhà họ mà biết chắc sẽ muốn giết anh ta luôn ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến bắt đầu mang theo bộ dáng xem kịch vui, hai người lập tức cầm hai chiếc ghế từ bên cạnh qua rồi ngồi xuống, nếu không phải là do không có hạt dưa thì hai người đúng thật là muốn nắm một nắm lên mà cắn.
Người quản lý thấy hai người nhàn nhã, hoàn toàn không để tâm tình cảnh trước mắt thì vô cùng ngạc nhiên.
La Dũng Đức và người đàn bà cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lẽ nào họ thật sự nghĩ mình có thể chống đối lại nhà họ Hạ hay sao?
“Thật ngại quá, họ gọi tôi là Trần gia thật, hơn nữa người hủy diệt nhà họ Hạ đúng là tôi đây”, Trần Thanh lạnh nhạt nói.
Đám người ở đây nghe thấy lời nói của anh thì đều sững người lại.
Sau một khoảng thời gian im lặng rất kỳ lạ, thì lập tức một tràng cười dữ dội bật ra, hiển nhiên là họ đều bị lời nói của Trần Thanh chọc cười.
“Nếu cậu là Trần gia thật thì tôi sẽ ăn hết cái ghế này, lại còn dám mạo phạm Trần gia, cũng to gan thật, xem ra từ sau khi Trần gia đánh một trận thành danh ở thành phố Long Hải thì chó mèo gì cũng dám mạo phạm Trần gia cả”, La Dũng Đức đứng bên cạnh nói một cách khoa trương.
“Không sai, Trần gia bây giờ chính là thần tượng của cả thành phố Long Hải này, tên trai bao nhà anh lại dám nhận mình là Trần gia, đúng là xỉ nhục anh ấy mà”, người quản lý lúc này vô cùng nóng nảy, anh ta nói một cách tức giận.
Trần Thanh sững người một chút, anh không ngờ tên ngốc này còn là người hâm mộ của anh, nhưng mà kể cả có là người hâm mộ của anh đi chăng nữa thì cũng không thể làm chuyện như thế này được.
“Các người nghĩ thế nào thì nghĩ, được rồi, bây giờ tôi cho mấy người một cơ hội nữa, cút khỏi đây cho tôi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả, nếu không tự gánh chịu hậu quả”, Trần Thanh không ra tay luôn mà cho bọn họ một cơ hội, chỉ mong họ biết nắm lấy.
“Haha, thật là buồn cười quá đi mất, anh nghĩ mình là ai, thực sự cho mình là Trần gia hay sao, cũng không tự xem lại mình đi, anh có cái khí chất đó sao?”, người quản lý cười to rồi châm chọc Trần Thanh.
Trần Thanh đúng là cạn lời luôn rồi, mình đã bị đồn thành người thế nào cơ chứ?
Chắc không phải là người cao lớn thô kệch, thân hình đồ sộ đấy chứ?
Nhưng dù gì chắc chắc cũng không phải bộ dáng tên trai bao.
Cũng chính là bộ dáng anh bây giờ.
“Nói sao nhỉ, các người gặp Trần gia bao giờ chưa? Trần gia trông như thế nào?”, Trần Thanh hơi tò mò, không biết mình bị người ta truyền miệng thành như thế nào rồi.
“Tôi chưa từng gặp bao giờ nhưng tôi biết, Trần gia cao hai mét, một cái tát của anh ấy như một cái quạt hương bồ vậy, chỉ một cái tát thôi có thể làm cho người ta nát bét đầu”, người quản lý lập tức vô cùng hưng phấn nói.
Nghe đến lời này của người quản lý thì ý nghĩ đi chết Trần Thanh cũng có luôn rồi.
Đấy đâu phải người cơ chứ?
Rõ ràng là bộ dáng của một con quái vật.
Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì buồn cười đến chết mất, họ không ngờ Trần Thanh hỏi mãi rồi lôi ra được cái chủ đề này, đúng là vui muốn chết mà.
“Được rồi, tôi bị anh đánh bại triệt để rồi, ai là người phụ trách chỗ này, mau gọi ra đây cho tôi, tôi không có nhiều thời gian đứng đây lãng phí với mấy người”, Trần Thanh không còn chút kiên nhẫn nào mà xua tay nói.
“Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau đuổi cái tên làm loạn này ra ngoài cho tôi”, người quản lý nhận định anh muốn làm loạn nên không khách sáo nữa mà hét lên.
Anh ta vừa dứt lời thi 5-6 tên bào vệ to cao từ ngoài chạy vào, tất cả đều có bộ dạng vô cùng hung hãn.
“Tên nhóc, bây giờ anh có cầu xin cũng không có tác dụng nữa rồi”, người quản lý cười lạnh, rồi vẫy vẫy tay, đám bảo vệ đó lập tức lao về phía Trần Thanh.
“Haiz, tại sao nói thật nhưng không có ai tin?”, Trần Thanh thấy bộ dạng hung hãn của mấy tên bảo vệ kia thì bất lực lao thẳng lên phía trước.
Dù anh rất có thiện cảm với mấy người bảo vệ này nhưng anh không phải là người bảo thủ.
Cho nên anh chỉ ra tay rất nhẹ nhàng, đánh cho mấy người đó ngã xuống đất hết rồi thôi.
Nhưng kể cả có như thế thì cũng khiến những người này ngạc nhiên không thôi.
Phải biết là đám bảo vệ này đều được nhà họ Hạ dùng rất nhiều tiền bạc mời đến, dù trên danh nghĩa là bảo vệ nhưng thực tế họ chính là bộ đội đã xuất ngũ, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng.
Nhưng ngay cả như vậy thì Trần Thanh chỉ dựa vào hai nắm đấm và chưa đến 5 giây là đã có thể đánh gục hết bọn họ, điều này khiến cho đám người ở đây vô cùng bàng hoàng.
“Tên nhóc, rốt cuộc anh là ai? Đến địa bàn sản nghiệp của nhà họ Hạ có mục đích gì?”, người quản lý biết mình không thể động đến người thanh niên đáng sợ này, nên anh ta đã vịn vào một cái cớ khác, ám chỉ Trần Thanh là người có mục đích không rõ ràng, đến lúc đó người nhà họ Hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
“Bộ não anh đúng là đặc biệt thật, không đi làm biên kịch đúng là quá lãng phí”, Trần Thanh nhìn tên ngốc này một cách bất đắc dĩ.
“Haha, cậu thế mà lại dám ra tay trên địa bàn nhà họ Hạ, cậu xong rồi”, La Dũng Đức thấy Trần Thanh ra tay thật thì không thương tiếc chút nào mà vô cùng hưng phấn.
Không sợ cậu ta ra tay, chỉ sợ cậu ta không ra tay, chỉ cần cậu ta ra tay thì chính là thách thức nhà họ Hạ, những người dám thách thức nhà họ Hạ thì nhà họ đều có cách xử lý vô cùng ác liệt, nếu không đã không có được uy nghiêm như bây giờ.
“Đúng là mất hứng mà, vợ à, nếu không chúng ta đi thôi, không cần căn biệt thự này nữa, về anh tìm người bán nó với giá 1 đồng, anh muốn xem thử xem Thiên Sướng Viên này còn bán được cho ai nữa hay không?”, Trần Thanh vô cùng bất đắc dĩ, xử lý đám nhãi nhép này chẳng có chút thành tựu gì cả.
Nhưng mà chính những tên nhãi nhép này mới không biết trời cao đất dày, ảo tưởng muốn khiêu chiến với quyền uy của dã thú to lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!