Chương 395: Thất lễ, thất lễ!
“Phù…”
Lúc này, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là Trần Thanh đã chữa khỏi cho đối phương, nếu không, bọn họ nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ.
“Chàng trai trẻ này là ai? Thật là may mắn à, gặp được anh Thanh, bằng không e là ông cụ này thật sự gặp phải nguy hiểm rồi”, Tuyên Hoàng nói với vẻ mặt tôn sùng.
“Đó là ông chủ của chúng tôi, Bành Hạo Dân, còn đó là bố của ông chủ, Bành Quý Tu”, một người phục vụ tại Tử Vân Hiên nghe thấy lời nói của Tuyên Hoàng thì bèn lên tiếng giải thích.
“Woa, hóa ra anh ta chính là ông chủ hài hước đấy à. Tôi thật sự không ngờ anh ta lại nho nhã và làm việc một cách thỏa mái đến như vậy?”, Tuyên Hoàng kinh ngạc thốt lên một tiếng khi nghe người phục vụ bên cạnh nói vậy.
“Ông chủ của chúng tôi quả thực có chút kỳ quái, nhưng bản chất rất lương thiện”, rõ ràng là người phục vụ cũng có chút bất lực đối với ông chủ của mình, dù sao sự hài hước của ông chủ, chỉ có những người tiếp xúc rồi mới biết được, cô ta cũng không có cách nào thanh minh được.
“Ừm, đương nhiên rồi, nếu thật sự là kẻ xấu, chắc chắn là anh Thanh sẽ không ra tay giúp đỡ rồi. Đây gọi là người tốt sẽ được đền đáp”, Tuyên Hoàng hếch khuôn mặt nhỏ lên nói với vẻ tự hào.
“Ông cụ, ông không cần khách sáo như vậy, lương y như từ mẫu, nếu đã gặp phải chuyện này, nhất định không thể làm ngơ”, Trần Thanh xua tay, lập tức đỡ Bành Hạo Dân dậy và nhẹ nhàng nói.
“Tôi vẫn còn chưa biết tên họ của cậu đây là...”, Bành Quý Tu lập tức hỏi.
“Ông Bành, tôi tên là Trần Thanh. Tình trạng sức khỏe của ông lúc này, tốt hơn là nên về tịnh dưỡng. Đừng làm việc quá sức. Lát nữa, tôi sẽ kê một đơn thuốc. Ông có thể dựa theo đơn thuốc đó, không bao lâu sẽ khỏe lại thôi”, Trần Thanh đã dùng mắt xuyên thấu nhìn qua một lượt thì biết được tình trạng sức khỏe của ông cụ Bành vì vậy anh mới dám nói như vậy.
“Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều”, mắt hai bố con Bành Quý Tu chợt sáng lên, vội nói lời cảm ơn với anh.
Phải biết rằng bệnh của bố Bành Hạo Dân đã nhiều năm rồi, không biết đã khám bao nhiêu bác sĩ, khám cả Đông - Tây y mà không ai chữa khỏi, không ngờ lại tìm được người có thể chữa khỏi bệnh cho bố mình trong hoàn cảnh tình cờ như thế này.
Họ biết rằng ân tình này không bao giờ có thể báo đáp hết bằng một lời cảm ơn, vì vậy họ không thể hiện nó nhiều, chỉ đợi có ngày sẽ có cơ hội báo đáp lại.
Tiếp theo, Bành Hạo Dân đến phòng Vip của Trần Thanh, còn Bành Quý Tu thì đã được người nhà họ Bành đưa về để nghỉ ngơi.
Về phần những người khác, thấy không còn gì để xem nữa thì dần tản ra.
Về phần Từ Lâm, người tự xưng là phó chủ nhiệm của bệnh viện Nhân dân, anh ta vô cùng xấu hổ nên sớm đã cuốn gói bỏ chạy khi ông cụ Bành tỉnh dậy.
“Cậu Trần, đơn thuốc này thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi sao?”, khi Trần Thanh viết đơn thuốc, Bành Hạo Dân có chút nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên là không thể,” Trần Thanh nói với bộ dạng vô cùng thản nhiên.
“A…”
Nghe Trần Thanh nói vậy, không chỉ có Bành Hạo Dân chết lặng mà ngay cả Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng lúc nãy đã vô cùng tin tưởng vào anh cũng suýt ngất.
“Đừng lo lắng, đơn thuốc này quả thực là để chữa bệnh cho bố cậu, nhưng chỉ dựa vào một đơn thuốc như vậy thì nhất định không thể khỏi được, còn phải kết hợp với châm cứu của tôi mới được. Chỉ cần ba lần là có thể chữa khỏi”, Trần Thanh nhìn thấy dáng vẻ vội vàng đó của họ thì bất lực lên tiếng giải thích.
“Thật sao? Vậy quá tốt rồi, cậu thật sự là quý nhân của nhà họ Bành chúng tôi”, Bành Hạo Dân chợt thở phào nhẹ nhõm, sau đó vô cùng kích động nói.
Trần Thanh lập tức viết đơn thuốc gồm những dược liệu cần dùng trên điện thoại, sau đó hỏi số điện thoại của Bành Hạo Dân rồi gửi qua cho anh ta.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục ăn cơm thôi, hay là anh cũng đến dùng chung đi”, bụng của Trần Thanh không ngừng biểu tình, vốn chỉ mới ăn được một chút, kết quả là vừa rồi ra tay cứu giúp nên chân khí trong người đã tiêu hao không ít, đương nhiên là rất đói rồi.
“Haha… Người ta chính là ông chủ của Tử Vân Hiên, có gì mà chưa ăn qua chứ”, lúc này Tuyên Hoàng vừa cười vừa nói đùa.
“Ồ, thất lễ, thất lễ à”, được biết Bành Hạo Dân là một ông chủ rất thú vị, Trần Thanh có chút kinh ngạc, không ngờ ông chủ có phần hài hước này hóa ra lại là một chàng trai trẻ gầy gò này.
Tuy nhiên, từ thái độ của hai bố con Bành Hạo Dân vừa rồi thì chắc chắn là bố truyền con nối rồi, cả hai đều rất hài hước.
“Cậu Trần, vậy tôi không quấy rầy nữa rồi, tôi phải đi chuẩn bị dược liệu”, mặc dù Bành Hạo Dân rất muốn bắt nối với Trần Thanh thêm một chút, nhưng thấy anh có vẻ không có ý muốn giữ mình lại ở đây, đúng lúc anh ta cũng cần đi chuẩn bị số dược liệu này nữa nên bèn lên tiếng rời đi.
“Được rồi, chuẩn bị xong thì đưa ông cụ đến căn biệt thự số 01 ở Thiên Sướng Viên, hiện tại tôi đang sống ở đó”, Trần Thanh suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Được, cảm ơn cậu”, Bành Hạo Dân gật đầu rồi ngay lập tức rời khỏi phòng Vip.
Sau khi ăn xong thì cuối cùng Hạ Hiểu Vũ cũng đã trở về.
“Anh Trần, hai cô gái, thật là ngại quá. Tôi vốn dĩ muốn cùng ba người đi ăn một bữa, nhưng cuối cùng lại lỡ hẹn rồi”, Hạ Hiểu Vũ bước vào phòng Vip, nói với vẻ áy náy.
“Không sao cả, cô Hạ, cô có muốn ăn chút gì trước không?”, nhìn thấy Hạ Hiểu Vũ trở về, Nam Cung Yến liền lịch sự nói.
“Tôi không đói. Nếu cả ba đều đã ăn xong rồi, vậy chúng ta đi thôi”, Hạ Hiểu Vũ làm gì có thời gian để ăn cơm chứ, bèn cùng đám người Trần Thanh xuống lầu.
Khi xuống lầu, Hạ Hiểu Vũ đang định thanh toán hóa đơn thì được thông báo là bữa ăn này được miễn phí khiến cô ta chợt giật mình.
Mặc dù nhà họ Hạ là gia tộc lớn hàng đầu ở thành phố Long Hải, nhưng nhà họ Bành chưa bao giờ nể mặt nhà họ cả, càng không bao giờ giảm giá chứ đừng nói là miễn phí.
Ba người Trần Thanh đương nhiên biết Bành Hạo Dân sẽ miễn phí cho bọn họ nên không có gì phải ngạc nhiên cả. Dù sao thì một bữa ăn cũng có là gì so với tính mạng của một người chứ?
Mặc dù không đoán ra được nhưng Hạ Hiểu Vũ cũng không có cố chấp hỏi, lập tức đưa đám người Trần Thanh trở về biệt thự.
Về đến biệt thự, Hạ Hiểu Vũ cũng không biết nói gì, có chút ngượng ngịu nên tìm cớ rời đi.
Không lâu sau đó, sự việc ông cụ Bành phát bệnh ngay trong nhà hàng của chính mình và được người khác cứu chữa đã lan rộng ra cả thành phố Long Hải.
Phải biết đấy, ông cụ Bành bị bệnh đã lâu, cũng đã từng gióng trống khua chiêng đi tìm danh y nổi tiếng, hy vọng có thể chữa khỏi bệnh.
Kết quả, tiền mất tật mang, không những không khỏi mà bệnh càng ngày càng nặng thêm, cho nên ông ta không dám chữa trị nữa, mà chỉ ở nhà tịnh dưỡng.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!