Chương 396: Buổi tiệc đấu giá từ thiện
Trần Thanh tất nhiên không thể biết những thứ này, trải qua trận quyết đấu trước đó, những người ở tầng lớp cao nhất của thành phố Long Hải hầu như đều biết chuyện này cũng như biết đến anh.
Cho nên, không ít người muốn tìm anh để trị bệnh cũng như lôi kéo mối quan hệ với anh.
Trong một thời gian ngắn, tất cả mọi người trong các gia tộc lớn đều bắt đầu hành động, kể cả những nhà không nằm trong top đầu cũng rất tích cực, biết đâu người ta sẽ nhìn trúng nhà họ thì sao.
Còn những thế lực ngầm thì đều co đầu rút cổ, họ không dám có hành động gì nữa, bởi vì họ cũng không thể nào hiểu được rốt cuộc thành phố Long Hải đang xảy ra chuyện gì.
Ngay khi Nam Cung Yến và Trần Thanh vừa chuyển đồ vào trong căn biệt thự số 01 thì chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
“Anh Trần, tôi là Tăng Kim Lai, tối nay có một buổi tiệc, không biết anh Trần có thời gian tham dự không?”, Tăng Kim Lai hỏi Trần Thanh một cách vô cùng dè dặt.
Trên thực tế, những gia tộc đó không dám đến tìm Trần Thanh nên khi biết được mối quan hệ của Tăng Kim Lai với anh không tồi mới tổ chức ra buổi tiệc này.
“Không đi, không có hứng”, Trần Thanh không nghĩ ngợi gì mà từ chối luôn.
Nghe thấy lời này của anh thì Tăng Kim Lai lập tức cười khổ một tiếng, hiển nhiên là anh ta quá hiểu Trần Thanh rồi, bị từ chối là chuyện đương nhiên.
“Anh Trần, thực ra ngoài tiệc rượu ra thì buổi tiệc này vẫn còn có một phần đấu giá từ thiện nữa, tôi nghe người khác nói là trong buổi đấu giá này có rất nhiều thứ anh cần”, Tăng Kim Lai sợ Trần Thanh cúp điện thoại nên nói luôn.
“Ồ, là cái gì?”, Trần Thanh tò mò, phải biết là những thứ có ích với anh rất khó tìm được.
Nhưng mà, Tăng Kim Lai vừa nói là thứ anh cần.
Anh ta biết anh là một võ giả, nên nếu đã nói như thế chứng tỏ trong buổi đấu giá từ thiện đó chắc chắn có thứ mà anh cần.
“Anh Trần, thực ra tôi cũng không biết chính xác là gì, chỉ là lúc tôi vào nhà vệ sinh thì nghe được đám nhân viên ở đó tán dóc với nhau rồi nhắc đến mà thôi, nếu chỉ là một bữa tiệc thông thường thì tôi chắc chắc không để anh phải đích thân đến rồi”, Tăng Kim Lai giải thích.
“Được, thế anh gửi thư mời qua đây cho tôi, tối nay tôi sẽ đến đúng giờ”, Trần Thanh gật đầu, không biết có phải hay không nhưng cứ đi xem thử xem, dù gì cũng đang rảnh rỗi mà.
“Được thôi, anh Trần”, nghe được Trần Thanh đồng ý thì Tăng Kim Lai thở phào nhẹ nhõm.
Nếu anh mà không đồng ý thì anh ta cũng không biết phải giải thích thế nào với những người đã giao phó cho anh ta đi thương lượng với anh nữa.
“Trần Thanh, sao thế? Có chuyện gì à?”, Nam Cung Yến nghe được Trần Thanh gọi điện thoại thì hỏi.
“Tối nay có một buổi tiệc đấu giá từ thiện, trong đó hình như có đồ mà anh cần”, Trần Thanh không giấu giếm mà nói cho cô hết.
“Đấu giá từ thiện, tốt quá rồi, tôi thích những nơi như thế, tôi cũng đi cùng”, Tuyên Hoàng đứng bên cạnh không cam lòng bị bơ nên lao nhanh đến, nói một cách hưng phấn.
Nghe thấy lời của cô ấy thì Trần Thanh lập tức vỗ vào đầu một cái.
Sao mà anh lại quên cô nhóc này được chứ.
Trước đây gặp được Tuyên Hoàng chính là ở buổi tiệc rượu, cô nhóc này thích nhất là được ăn thùng uống vại ở mấy buổi tiệc kiểu như thế.
“Được, mình chị đi cũng chán lắm”, không đợi Trần Thanh trả lời lại thì Nam Cung Yến đã quyết định luôn.
“Tốt quá đi mất, chị, chị đúng là chị gái ruột của em mà”, Tuyên Hoàng nghe thấy thế thì vui không kiềm được, cô ấy lập tức thơm một cái vào mặt Nam Cung Yến rồi lườm Trần Thanh: “Không giống ai đó, chả có tý tích cực nào, tôi thấy là không muốn cho tôi đi đúng không”.
“Lười quan tâm đến cô”, thấy bộ dạng đó của Tuyên Hoàng thì Trần Thanh bất đắc dĩ búng tay vào đầu cô ấy một cái, sau khi nhắc Nam Cung Yến đừng để ai lên tầng làm phiền mình thì Trần Thanh lập tức quay người đi lên.
Nếu đã là tham gia buổi đấu giá từ thiện thì tất nhiên phải có đồ để đấu giá, không thể chỉ đến đó hét giá rồi mua được, nếu như người ta yêu cầu mình phải có đồ mang đến đấu giá thì đúng là mất thể diện.
Cho nên, anh chuẩn bị luyện một ít đan dược, còn luyện loại nào thì anh cũng đã nghĩ xong hết cả rồi.
Trần Thanh lôi cái lò luyện đan mà anh lấy được ở Kỳ Môn Sơn ra, không ngờ lần đầu tiên mình dùng cái lò luyện đan này lại là để tham gia buổi đấu giá từ thiện.
Đợi đến khi trời tối đen rồi thì anh mới từ tầng hai đi xuống.
“Lão Tăng gửi thiệp mời đến chưa?”, sau khi xuống tầng dưới thì anh hỏi.
“Đưa đến rồi, còn cử một tài xế đứng đợi bên ngoài kìa, sợ chúng ta không tìm được chỗ”, Nam Cung Yến trả lời.
Sau đó ba người ngồi lên xe, đi về phía buổi đấu giá từ thiện.
Buổi tiệc lần này không xảy ra chuyện gì như lần trước nữa cả vì dù gì Tăng Kim Lai cũng cử người đến đây để phòng ngừa có chuyện xảy ra rồi.
Sau khi đến buổi tiệc thì Trần Thanh không muốn làm quen ai cả nên tìm một vị trí trong góc để ngồi.
Còn Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng thì đã tách khỏi anh từ khi bước vào bên trong rồi.
Nam Cung Yến gặp được vài người có mối quan hệ hợp tác với mình, còn Tuyên Hoàng thì chạy đông chạy tây tìm đồ ăn, lần này còn tốt, không phải là trốn vào mà cô ấy được đi vào một cách đường đường chính chính.
Trước khi buổi đấu giá từ thiện diễn ra thì còn có một tiệc rượu, trong buổi tiệc này có rất nhiều người không quen biết nhưng bình thường chỉ cần nhận được giấy mời thì rất ít người sẽ từ chối tham dự.
Dù gì, bữa tiệc như thế này vô cùng coi trọng thể diện, nếu mà thực sự từ chối người khác thì chính là không nể mặt người ta, điều này sợ là ai cũng không thể vui nổi.
“Con đĩ này, ông đây mời cô nhảy là cơ hội hiếm có khó tìm của cô, thế mà còn không biết điều”, ngay khi mọi người đang tìm bạn cặp cho mình thì có một giọng nói chói tai truyền đến.
Vốn Trần Thanh không định để ý đến nhưng ngay khi anh liếc qua và biết được người bị gây rối là ai thì sắc mặt lập tức âm trầm, bước nhanh đến đó.
“Cô nhóc, hôm nay nếu để cô chạy thoát thì tôi sẽ không phải Chu Đại Hải nữa”, tiếng nói kiêu ngạo đó lại vang lên một lần nữa.
Đây là một người thanh niên khá đẹp trai, sáng sủa, nhưng lúc này hắn ta đang nhìn chằm chằm vào Tuyên Hoàng, trên mặt Tuyên Hoàng hằn rõ dấu vết 5 ngón tay, khóe miệng còn chảy máu.
“Xong rồi, cô gái này xong đời rồi”.
“Haiz, bị Chu Đại Hải nhắm trúng, thật là thảm quá đi mất”.
“Chỉ là nhảy một điệu thôi mà, còn không phải là ăn thịt cô ấy, cần gì phải làm thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!