Chương 399: Nữ doanh nhân
“Vợ à, nhìn em vui như vậy chắc chắn là cuộc đàm phán diễn ra suôn sẻ rồi”, khi Nam Cung Yến đến bên cạnh, Trần Thanh lập tức nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên rồi, anh còn không biết em là ai sao, nữ doanh nhân số một ở Nam Hải đấy”, Nam Cung Yến nghe anh nói vậy thì trong lòng vô cùng đắc ý nói.
Dù gì cô vẫn rất tự tin trong vấn đề kinh doanh.
Kể từ khi biết được sự tài giỏi của Trần Thanh, cô có cảm giác như mình rất thất bại, dường như ở bên cạnh anh, cô thấy mình không hề có ưu điểm gì nổi bật cả.
“Đúng vậy, đương nhiên là vợ anh lợi hại nhất rồi. Nói cho anh nghe thử đi, bọn em sẽ hợp tác như thế nào? Hơn nữa vừa rồi em đã nói những gì với mấy người đó vậy? Sao bọn họ lại phấn khích đến thế?”, Trần Thanh nhanh chóng khen ngợi vài câu, sau đó liền hỏi.
“Kỳ thực cũng không có gì cả. Chỉ là sẽ hợp tác chiến lược với những người này, mà em lại là người thu về lợi nhuận cao nhất”, Nam Cung Yến thấy có chút kỳ lạ, dù sao công ty cô cũng chỉ là một công ty ngoài thành mới đến thành phố Long Hải. Sao các công ty này lại có thể tranh giành hợp tác?
“Vừa rồi em đã nói với họ rằng… anh là chồng của em. Đợi buổi đấu giá kết thúc, em sẽ giới thiệu anh với họ”, Nam Cung Yến bình chân như vại nói.
Trần Thanh đột nhiên cảm thấy bất lực khi nghe những lời này của Nam Cung Yến, xem ra anh thoát không khỏi tình huống này rồi.
Có điều vợ đã mở lời như vậy rồi nên anh càng không thể không nể mặt vợ mình.
Tăng Kim Lai ở bên cạnh thầm thở dài, quả nhiên là tiếng tăm của Trần gia không hề đơn giản, nếu không thì làm sao những kẻ ăn tươi nuốt sống kia lại chia lợi nhuận lớn như vậy cho Khuynh Thành Quốc Tế.
Mặc dù việc phân chia lợi nhuận là tốt, nhưng điều này có là gì so với việc kết thân với Nam Cung Yến là vợ của Trần Thanh chứ?
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của Trần gia lại không thể nói được gì, đây điển hình là “Ma Vương sủng thê” mà.
Ngay sau đó, một nam đấu giá viên trung niên ăn mặc chỉnh tề bước lên sân khấu.
“Chào mừng mọi người đến với buổi đấu giá từ thiện này. Toàn bộ số tiền thu được từ buổi đấu giá này sẽ được quyên góp cho các vùng núi hẻo lánh để làm quỹ xây dựng. Mọi quy định sử dụng sẽ được công bố trên trang web. Mọi thắc mắc các bạn có thể đăng nhập vào trang trang web để được giải đáp”, người đấu giá viên ngay lập tức thông báo.
Sau khi nghe những lời của đấu giá viên, tất cả người có mặt tại hiện trường đều gật đầu, nhưng họ không hề quan tâm tiền này sẽ đi về đâu, mà chỉ là danh tiếng có được sau khi làm từ thiện mà thôi.
Suy cho cùng, bây giờ bất cứ ai mở công ty hay xí nghiệp hễ có được những danh tiếng xã hội này thì sẽ ít gặp rắc rối hơn, đồng thời địa vị xã hội của bản thân cũng sẽ được nâng cao, đó là lý do tại sao những công ty và xí nghiệp lớn này luôn nhiệt tình với các hoạt động từ thiện.
“Không làm mất thời gian của các vị nữa, chúng ta hãy đến với tác phẩm đầu tiên. Đây là một bức thư pháp. Về phần tác giả, ông ấy là một vị hiệu trưởng lớn tuổi, hiện tại đã ngoài bảy mươi nhưng vẫn còn đang lăn lộn trong công tác giáo dục tuyến đầu ở miền núi xa xôi. Giá khởi điểm của tác phẩm này là năm ngàn tệ và mỗi lần đấu giá không được nhỏ hơn một ngàn tệ. Xin mời các vị ra giá”.
Đấu giá viên đã nhanh chóng tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu, tác phẩm đầu tiên có thể nói là rất rẻ, một số người ở đây chẳng qua chỉ muốn đấu giá một thứ gì đó cho có trong buổi đấu giá này để kiếm được danh tiếng tốt mà thôi.
Mà tác phẩm trước mắt chính là thích hợp nhất, nguồn gốc của tác phẩm này lại vô cùng tốt và ý nghĩa của nó không hề tầm thường.
Và hơn hết là nó rẻ!
“Sáu ngàn tệ”.
Vào lúc này, có người đã nóng lòng ra giá.
“Haha... Chỉ có sáu ngàn thôi à, chi bằng đừng ra giá thì hơn”.
“Đúng thế, ông ta đến đây để mua vui à?”
“Tôi và tác phẩm này rất có duyên với nhau, hy vọng mọi người đừng tranh giành nó với tôi, cảm ơn nhiều”.
Có người tỏ ra khinh thường với cái giá vừa ra và tiếp tục đấu giá lên, đồng thời nói với những người có mặt tại đó.
“Tôi cũng rất thích bức thư pháp này, ai trả giá cao hơn thì lấy thôi”.
Cũng có người tất nhiên là không đồng ý, đây là tác phẩm đầu tiên, cho dù được bán với giá hàng chục ngàn tệ, thì cũng là rẻ rồi, cho nên không ai muốn bỏ.
“Mọi người đều rất tích cực với việc làm từ thiện à”, nhìn thấy cảnh này, Nam Cung Yến không khỏi xúc động nói.
“Chị Tiểu Yến, là chị đã quá ngây thơ rồi. Tại sao những người này lại tích cự đấu giá lấy bức thư pháp này như vậy? Không phải là vì nó rẻ sao? Tham gia buổi đấu giá từ thiện như vậy, nếu chị không đấu giá được một tác phẩm nào thì há chẳng phải bị người cười chê sao, vì vậy một tác phẩm như thế này vừa hay lại thích hợp nhất”.
Tuyên Hoàng ở bên cạnh vạch trần sự thật này một cách không thương tiếc, dù gì thì cô ấy thường xuyên trà trộn vào những buổi tiệc rượu và đấu giá như vậy, nên thấy quen rồi.
“Hả...”, nghe Tuyên Hoàng nói vậy, Nam Cung Yến chợt kinh ngạc khẽ kêu lên, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
“Những gì cô ấy nói là đúng đấy”, Trần Thanh bèn lên tiếng khi nhìn thấy ánh mắt khó tin của Nam Cung Yến.
“Ừm, em hiểu rồi”, lúc này Nam Cung Yến có chút bất lực, trong mắt mấy người doanh nhân này chỉ biết có tiền, mấy ai mà muốn làm những việc không mang lại lợi ích chứ?
“Hay là chúng ta chen vào phá rối bọn họ đi?”, Tuyên Hoàng đảo mắt, lập tức nhìn về phía Trần Thanh cười híp mắt nói.
“Cô muốn làm gì thì cứ làm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho”, nhìn thấy ánh mắt tinh ranh của Tuyên Hoàng, Trần Thanh chợt cảm thấy buồn cười, lập tức gật đầu nói.
“Vậy thì tôi sẽ không khách sáo đâu”, Tuyên Hoàng cười híp mắt, Trần Thanh đã nói sẽ lo hết, cô ấy đương nhiên không sợ gì rồi.
“Em thật là”, nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trần Thanh và Tuyên Hoàng, Nam Cung Yến biết hai người họ đang nghĩ gì, nhưng lại không hề ngăn cản.
Suy cho cùng, những người này chỉ muốn có được danh tiếng chứ không muốn tiêu tiền, thật là mơ tưởng hão huyền.
“Hai trăm ngàn tệ”.
Ngay khi tất cả mọi người chỉ đấu giá thêm lên một hai ngàn tệ thì bỗng có một giọng nói trong trẻo và vô cùng êm tai vang lên.
Sau đó mọi người nhìn về phía người ra giá, mới biết đó là Tuyên Hoàng, rất nhiều người có mặt đều biết cô ấy vì vậy khi thấy Tuyên Hoàng ra tay thì ai nấy cũng đều dừng lại và không tăng giá nữa.
Chưa kể việc bỏ ra hai trăm ngàn tệ để mua một tác phẩm thư pháp như vậy là quá đắt rồi, họ cũng không muốn tiêu tiều một cách uổng phí như vậy.
“Cô gái này ra giá hai trăm ngàn tệ, còn có ai muốn ra giá lên nữa không?”, đấu giá viên vội hô lên khi thấy hiện trường có chút yên lặng.
Chỉ là lời nói của đấu giá viên không hề có tác dụng gì, tất cả đều cố tình giả câm giả điếc hết.
“Sao có thể chứ?”, Tuyên Hoàng lúc này mới có chút hoảng hốt, vốn là muốn chọc gậy bánh xe, nhưng ai ngờ không có lấy một người tiếp tục hô giá lên, há chẳng phải bị cô ấy làm hỏng rồi sao.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!