Chương 412: Cậu ấy hết thuốc cứu chữa rồi?
"Theo công việc và năng lực làm việc mà phân chia, thì cũng hợp tình hợp lý mà, không có gì là bất công cả", Trần Thanh cũng không cảm thấy sai ở chỗ nào, ở thế giới võ giả vốn chính là người mạnh là vua, đối mặt với cạnh tranh khốc liệt này mà không chịu đựng nổi thì làm sao có thể trở thành kẻ mạnh chân chính được?
Nghe xong lời Trần Thanh thốt ra, Vu Hòa Vĩ mở miệng nhưng cũng không nói ra được câu nào.
"Anh Trần nói đúng lắm, mời đi bên này", mặc dù Phạm Thanh Thanh cũng có chút bất mãn với quy định này, nhưng những chuyện này có nói với Trần Thanh thì cũng vô ích.
Đi theo hai người Phạm Thanh Thanh vào trong, Trần Thanh cuốc bộ lên tầng cao nhất của tòa nhà, anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu quét một vòng, nhận ra nơi này quả thật rất cũ nát.
Trần Thanh vốn còn tưởng rằng người của Long Tổ chọn nơi này làm căn cứ nhằm che giấu thân phận, ở trong ắt hẳn sẽ cất giấu bí mật to lớn mới phải.
Không ngờ đến là bên trong lại trước sau như một, thật sự không hiểu nổi những người này làm việc kiểu gì luôn đấy.
"Chú Vinh, đã mời được anh Trần đến rồi", khi bước nào trong hành lang, Phạm Thanh Thanh gõ cửa kêu.
Không lâu sau, cửa được mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi xuất hiện.
"Thật sự là phiền cậu Trần quá, mời cậu vào", sau khi chú Vinh nhìn thấy Trần Thanh thì có chút kích động, nhanh chóng mở miệng mời đám người Trần Thanh vào trong.
"Mời cậu Trần uống trà, nơi này có chút đơn sơ, mong cậu thứ lỗi", vẻ mặt chú Vinh tươi cười rót trà bưng lên mời.
"Không cần khách sáo đâu, dẫn tôi đến gặp bệnh nhân trước đi", Trần Thanh xua tay nói.
"Được rồi, mời cậu đi với tôi", chú Vinh liền gật đầu, cũng không tỏ vẻ bất mãn gì với lời nói của Trần Thanh, trái lại còn rất vui vẻ.
Sau khi Trần Thanh đi đến phòng của Trương Hàng, anh nhìn thấy một nam thanh niên mặt mũi thanh tú nhưng vóc dáng lại hơi gầy guộc, đang nằm trên giường được cho thở bằng máy, nhìn sơ qua thì tình hình không mấy lạc quan.
Lúc này, Trần Thanh đi đến bên cạnh, đầu tiên anh chỉ quan sát thông thường, sau đó anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu quét qua một lượt.
Quan sát thêm vài lượt, Trần Thanh đã nắm được kha khá bệnh tình của Trương Hàng.
"Được rồi, ra ngoài trước đã", Trần Thanh vẫn đứng cách giường của Trương Hàng vài mét, nhưng sau đó lại xoay người ra ngoài.
Nghe Trần Thanh nói thế, đám người Phạm Thanh Thanh đều trợn mắt há mồm.
Vừa rồi Trần Thanh đi vào phòng rồi đi ra còn chưa tới một phút, sao anh ấy lại lập tức quay người đi ra rồi.
Lẽ nào...
Nghĩ đến đây, ba người bọn họ nhìn nhau đều thấy được vẻ lo âu trong mắt người đối diện.
"Sao thế cậu Trần? Có phải Trương Hàng cậu ấy... cậu ấy hết thuốc cứu chữa rồi?", giọng nói chú Vinh run rẩy, nhỏ giọng hỏi.
"Hở?", nghe chú Vinh nói thế, Trần Thanh bỗng dưng hơi sửng sốt, nhìn ông ấy với ánh mắt kỳ lạ.
"Tôi có nói cậu ta hết cách chữa đâu? Tôi sẽ viết ra cho ông một vài thứ, ông đi chuẩn bị đầy đủ rồi đến tìm tôi", Trần Thanh thẳng tay kéo tờ giấy trên bàn ra, viết vào đó một số thứ cần rồi đưa cho chú Vinh.
"Vậy...vậy Trương Hàng thế nào rồi?", Phạm Thanh Thanh không kiềm được lên tiếng hỏi.
"Không phải cô đã thấy rồi sao? Toàn thân nằm yên bất động, nếu không chữa trị kịp thời thì khả năng cao sẽ bị liệt nửa người", Trần Thanh lườm quýt Phạm Thanh Thanh, mình còn chưa chữa nữa đấy, còn sao nữa chứ? Có khác gì ban đầu đâu?
Nghe xong lời của Trần Thanh, Phạm Thanh Thanh mới nhận ra mình vừa hỏi một câu vô cùng ngu xuẩn.
"Ý của cậu Trần là Trương Hàng vẫn còn cứu được à?", chú Vinh ngập ngừng hỏi với vẻ mặt dè dặt.
"Nếu hết cách cứu chữa tôi còn bảo mấy người đi mua đồ làm gì? Còn không chuẩn bị nhanh đi, tôi sẽ bắt tay vào bước đầu chữa trị cho cậu ta, sau khi tôi chữa xong rồi, mấy người mang đồ đã mua về thì tôi sẽ hướng dẫn mấy người cách sử dụng", Trần Thanh quay lại trong phòng Trương Hàng.
Vu Hòa Vĩ tự chạy đi mua đồ, chỉ còn lại hai người Phạm Thanh Thanh và chú Vinh nhìn Trần Thanh không ngừng vỗ tới vỗ lui trên người Trương Hàng, mặc dù bọn họ cũng không hiểu chuyện gì nhưng vẫn không dám làm phiền Trần Thanh.
"Chú Vinh, chú nhìn kìa", ngay lúc này, Phạm Thanh Thanh đột nhiên chỉ tay vào máy điện tâm đồ bên cạnh máy hô hấp, với vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ rồi nhỏ giọng.
Chú Vinh nhìn sang thì thấy sơ đồ nhịp tim của Trương Hàng bắt đầu có gợn sóng, không còn yên ắng như ban đầu nữa mà nhấp nhô lên xuống không ngừng. Đây chắc chắn là kết quả chữa trị của Trần Thanh.
"Tốt quá rồi, quả nhiên mời cậu Trần đến không sai mà", sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, chú Vinh mới thở phào nhẹ nhõm, càng thêm khâm phục với y thuật của Trần Thanh, đồng thời trong lòng ông ta cũng dấy lên hy vọng không nguôi.
Việc Trần Thanh đã làm cũng khá đơn giản, đó chính là vỗ vào người nhằm lưu thông máu và kích hoạt lại cơ bắp, nếu không các cơ quan trên cơ thể cậu ta sẽ bị hoại tử vì đã nằm một chỗ trong thời gian dài.
Trần Thanh cũng không chỉ vỗ lung tung, mà đều nhắm vào các vị trí huyệt đạo trên người cậu ta, hơn nữa anh lại còn chậm rãi truyền vào cơ thể cậu ta thêm vài luồng chân khí.
Sau một hồi cố gắng, Trần Thanh cũng đã thu hồi lại chân khí bước ra ngoài.
Lúc này Vu Hòa Vĩ đi mua đồ cũng đã về, điều này cũng làm Trần Thanh có chút ngạc nhiên, xem ra tổ chức Long Tổ của thành phố Long Hải cũng không vô dụng như anh nghĩ.
Nên biết một điều, những loại thuốc Trần Thanh bảo bọn họ đi mua đa phần không thể đến đại một nơi trong thành phố là có thể mua được.
Thế mà Vu Hòa Vĩ lại giải quyết êm xuôi trong thời gian chưa đầy 10 phút.
"Đổ hết số thuốc này vào bồn tắm, sau đó đặt Trương Hàng nằm vào ngâm, nhớ là chỉ chừa lại một bộ đồ lót còn lại thì lột ra hết", Trần Thanh lựa ra một số loại thuốc, những thứ còn lại đều đưa cho chú Vinh và Vu Hòa Vĩ.
"Vậy thôi...tôi ra ngoài trước nhé", nghe Trần Thanh muốn lột sạch quần áo của Trương Hàng, Phạm Thanh Thanh có chút lúng túng quay người chạy ra khỏi phòng.
Trần Thanh cũng không để ý đến, tiếp tục xử lý đống thuốc còn dư lại.
Không phải loại thuốc nào cũng thích hợp để ngâm vào nước.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, lúc này Trần Thanh mới chỉ huy hai người họ nâng Trương Hàng bỏ vào trong bồn tắm.
"Được rồi, mấy người ra ngoài đi", sau khi làm xong mọi chuyện, Trần Thanh bảo hai người họ đều đi ra ngoài.
"Chú Vinh, chú cảm thấy người này đáng tin không? Đây chắc là phương pháp ngâm thuốc rồi, ngâm thuốc có thể làm người thực vật tỉnh dậy sao?", sau khi ra khỏi phòng, Vu Hòa Vĩ ngập ngừng hỏi.
"Tôi cũng không rõ nữa, nhưng dù sao cũng nên thử, căn cứ ở thành phố Long Hải của chúng ta vốn đã rất thưa thớt người tài rồi, huống chi Trương Hàng lại là chiến hữu của chúng ta, cậu ta xảy ra chuyện chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, chỉ biết dốc hết sức thôi", chú Vinh lắc đầu, hiển nhiên cũng không đặt toàn bộ niềm tin vào Trần Thanh.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!