Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 413: Vượt ngoài mong đợi

Thật ra việc tắm thuốc rất đơn giản, chỉ cần cho người bệnh ngâm mình trong bồn tắm đã được pha sẵn dược liệu thuốc là được.

Nhưng điều không đơn giản chính là muốn phát huy hết tác dụng của thuốc và người bệnh được hấp thụ hoàn toàn thì chỉ có một cách, đó là có người sử dụng chân khí giúp người bệnh hấp thu hiệu quả thuốc.

Trần Thanh không có nhiều thời gian để lãng phí cho người bệnh này, cho nên anh không ngại tiêu hao chân khí trong cơ thể giúp Trương Hàng nhanh chóng hồi phục.

Cuối cùng Trần Thanh cũng đổ dược liệu vào trong bồn tắm lớn. Vốn dĩ mặt nước vô cùng yên tĩnh thì bỗng chốc sôi cuồn cuộn lên, giống như nước đang được đun sôi vậy.

Nằm trong bồn tắm lớn, da dẻ của Trương Hàng nhanh chóng chuyển sang đỏ ửng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Tuy cậu ta hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, cũng biết bây giờ mình đang chịu đau đớn. Nhưng cơ thể đang bị tổn thương nên căn bản cũng không làm được gì nhiều.

“Hai người vào đi!”, lúc hai người họ nóng ruột chờ bên ngoài thì giọng của Trần Thanh đột nhiên truyền đến.

Hai người họ nghe giọng nói này thì nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

Lúc họ thấy Trương Hàng nằm trong bồn tắm lớn với vẻ mặt khổ sở thì lập tức kinh ngạc.

Dù gì Trương Hàng đã thành người thực vật một khoảng thời gian rồi. Trong suốt thời gian này, cậu ta vốn không hề có chút cảm giác gì. Nhưng ngâm mình trong bồn tắm thuốc lại có vẻ mặt đau đớn, há chẳng phải việc tắm thuốc này có tác dụng đối với Trương Hàng sao?

“Hai người đem mấy dược liệu khác trên bàn để vào đây đi”, Trần Thanh coi như không thấy vẻ mặt kinh hoàng của hai người họ, anh trực tiếp ra lệnh.

Nghe Trần Thanh nói vậy, hai người họ không dám chậm trễ, nhanh chóng đem hết đống dược liệu này vào trong bồn tắm lớn”.

Vốn dĩ màu sắc của chất lỏng đã hơi nhạt, sau đó bổ sung thêm vài loại dược liệu vào thì lại toả ra màu xanh biếc và còn trở nên cuộn trào mãnh liệt hơn.

“Chuyện này…”, thấy nước thuốc giống như nước đun sôi, hai người họ nhất thời ngơ ngác, việc tắm trong nước sôi cũng quá kinh khủng rồi.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Trương Hàng, trừ da dẻ trở nên đỏ ửng, vẻ mặt đau đớn thì không còn phản ứng nào khác, thiết nghĩ chắc là sự va chạm giữa các đặc tính của thuốc khiến cậu ta bình yên vô sự trong nước thuốc sôi sục.

Trần Thanh tiếp tục thúc chân khí trong người, không ngừng đả thông kinh mạch đã bị tổn thương trong cơ thể của Trương Hàng và cũng như một số kinh mạch xung quanh.

Vốn dĩ Trương Hàng vẫn cứ hôn mê bất tỉnh, tương tự như trạng thái người thực vật, chính là vì kinh mạch của cột sống bị tổn thương và tắc nghẽn.

Chỉ cần được hồi phục, đả thông, vậy thì cậu ta tất nhiên sẽ có thể tỉnh lại thôi.

Không phải ai cũng biết thủ thuật này. Nếu không phải Trần Thanh dùng mắt xuyên thấu, e là cũng không dám nhận làm.

Thời gian dần trôi qua, nước thuốc trong bồn tắm lớn trở nên càng ngày càng nhạt đi, mà mặt nước sôi cuồn cuộn cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh, sắc mặt của Trương Hàng cũng không còn đau đớn như lúc nãy.

“Được rồi. Cách chữa trị này làm thêm vài lần nữa là được”, Trần Thanh rút tay về, sau đó anh lau mồ hôi trên trán và lên tiếng.

Cách chữa trị lúc nãy không chỉ là truyền chân khí vào, còn phải kiểm soát chân khí và ánh sáng xanh trong mắt xuyên thấu để tiến hành hồi phục những kinh mạch nhỏ xíu này, một khi kiểm soát không tốt thì e là sẽ khiến cậu ta bị liệt hoàn toàn.

Cho nên, Trần Thanh mới tỏ ra mệt mỏi như vậy.

Chú Vinh và Vu Hoà Vĩ dĩ nhiên thấy vẻ mặt mệt mỏi của Trần Thanh. Họ liền tỏ vẻ cảm kích.

“Được rồi, tôi đi trước đây. Trước đó tôi có đưa đơn thuốc để cậu ta bồi bổ cơ thể, các người giúp cậu ta uống mỗi ngày một lần”, Trần Thanh xua xua tay, ngăn hai người họ nói ra lời cảm ơn, rồi trực tiếp căn dặn.

“Được, để tôi tiễn cậu Trần”, chú Vinh gật đầu, bèn kêu Vu Hoà Vĩ mặc đồ cho Trương Hàng, rồi đích thân tiễn Trần Thanh ra ngoài.

Đi tới cửa, đúng lúc thấy Phạm Thanh Thanh đang sốt ruột chờ ngoài cửa.

“Anh Trần, Trương Hàng thế nào rồi?”, thấy Trần Thanh đi ra, Phạm Thanh Thanh nhanh chóng lên tiếng hỏi han.

“Cô hỏi họ đi”, Trần Thanh không nói chi tiết, mà trực tiếp đi lướt qua Phạm Thanh Thanh rồi đi xuống lầu.

“Cô để Vu Hoà Vĩ nói với cô đi, tôi đi tiễn cậu Trần”, chú Vinh dĩ nhiên biết Trần Thanh chữa trị quá mệt, không muốn nói nhiều, cho nên không hề bận tâm gì.

Phạm Thanh Thanh bĩu môi, sau đó vẻ mặt bức bối trừng mắt nhìn Trần Thanh, lúc này cô ta mới quay người đi vào phòng.

“Ông vào trong đi. Ba ngày sau tới đón tôi. Tôi lại chữa trị cho cậu ta lần nữa, chuẩn bị đầy đủ dược liệu là được”, Trần Thanh không để chú Vinh tiễn anh, mà định gọi xe về.

“Cậu Trần, hay là tôi tiễn cậu về nhà. Nếu không, để cậu một mình gọi xe về thì chúng tôi quá không biết phép tắc rồi”, chú Vinh lại lắc đầu, sau đó kiên trì đòi đưa Trần Thanh về.

Sau khi lên xe, Trần Thanh nhắm mắt lại, bắt đầu hồi phục chân khí trong cơ thể. Tuy tiêu hao không nhiều nhưng tinh thần rất mệt mỏi.

Thấy Trần Thanh nhắm mắt tĩnh dưỡng, chú Vinh cũng không quấy rầy anh mà điều khiển xe vô cùng êm.

Phải biết là vì cứu Trương Hàng, họ đã mời không biết bao nhiêu bác sĩ, cũng khám biết bao nhiêu chuyên gia. Của cải trong nhà họ đều trống không, nhưng bệnh của Trương Hàng vẫn không có khởi sắc, cũng không có bác sĩ nào dám bảo đảm, nói chắc chắn có thể chữa khỏi cho cậu ta.

Nhưng Trần Thanh lại dám bảo đảm, chỉ cần ba lần thì có thể làm cho Trương Hàng hồi phục.

Cho nên, đối với họ mà nói, họ cơ bản không muốn nghi ngờ lời Trần Thanh nói, vì đây là hy vọng cuối cùng của họ. Nếu lần này chữa không khỏi thì e là họ cũng không còn năng lực kinh tế để tiếp tục chữa trị nữa.

Sau khi tới Thiên Sướng Viện, Trần Thanh vốn không vội xuống xe, mà anh ngẩng đầu lên nhìn sang chú Vinh ở ghế lái.

“Cho tôi số điện thoại của ông”, Trần Thanh đột nhiên lên tiếng.

“À… ồ, điện thoại của tôi là…”, chú Vinh đơ ra, sau đó nhanh chóng đọc số điện thoại của mình.

“Tôi kê một đơn thuốc, ông theo đó mà bốc thuốc. Trong một tháng thì bệnh cũ của ông sẽ khỏi”, Trần Thanh nói, soạn một tin nhắn rồi gửi vào số điện thoại mà chú Vinh nói lúc nãy.

“Ông đừng quên, ba ngày sau tới đón tôi”, Trần Thanh không chờ chú Vinh nói, anh trực tiếp xuống xe, sau đó quay đầu nói với chú Vinh.

“Tôi biết rồi, cậu Trần”, nghe Trần Thanh nói vậy, chú Vinh đang chìm trong suy nghĩ không dám tin vào mắt mình. Ông ấy đột nhiên tỉnh táo rồi nhanh chóng đáp lại.

Vốn đang suy nghĩ phải cảm ơn Trần Thanh, nhưng lúc này anh đã đi vào biệt thự mất rồi.

“Đúng là cao nhân mà. Chuyện này đúng là vượt ngoài mong đợi”, thấy Trần Thanh đi khỏi, chú Vinh đột nhiên xúc động.

Sau đó, mắt ông ấy nhìn sang đơn thuốc mà Trần Thanh kê cho mình lúc nãy, trong mắt lộ vẻ vui mừng.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT