Chương 417: Tòa nhà công ty
Trần Thanh vốn dĩ còn nghĩ là nhân vật lớn nào, nghe thấy Nam Cung Yến nói vậy, khóe miệng anh giật giật, nếu như anh đoán không nhầm, nhân vật lớn mà Nam Cung Yến nói có lẽ chính là người mà anh vừa gọi điện thoại.
“Vậy sao? Lợi hại thế à? Vậy thì công ty của chúng ta cũng muốn hợp tác với cô ấy sao?”, Trần Thanh tỉnh bơ hỏi thăm
“Đương nhiên rồi, nếu là người kinh doanh trang sức, thì ai không muốn hợp tác với Julia chứ? Đó là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới đó, cô ấy còn dành được giải đặc biệt trong cuộc thi thiết kế quốc tế lần này đó, có lẽ đây là năm thứ ba cô ấy nhận được giải thưởng đó, đây được coi là chuỗi thành tích vô địch đó”.
Nghe câu hỏi của Trần Thanh, Nam Cung Yến nói với vẻ ngưỡng mộ.
Rõ ràng là cô cực kỳ ngưỡng mộ Julia.
Nghe thấy ba chữ “Julia” này, Trần Thanh suýt nữa thì vỗ trán, anh không ngờ Julia lại có sự nghiệp thành công như vậy, hơn nữa, anh cũng có thể cảm giác được, chắc chắn cô nàng Julia này tới là vì Nam Cung Yến.
Trước đây Julia đã từng điều tra anh nên chắc chắn sẽ biết Nam Cung Yến, nếu như không phải vì anh muốn dành cho Nam Cung Yến chiếc nhẫn đẹp đẽ nhất, chắc chắn anh sẽ không đụng tới Julia.
Hiện giờ, Julia khua chiêng gõ trống đến đây, chắc chắn là để gây chuyện rồi.
Trần Thanh đột nhiên đau đầu, sớm biết vậy, anh sẽ không đi tìm cô ta, đây chắc chắn là một cô gái phiền phức.
Phụ nữ đẹp thì không sao, vừa đẹp vừa thông minh cũng không có việc gì, thế nhưng, vừa đẹp vừa thông minh nhưng lại cố chấp thì rất đáng sợ!
Nếu như chỉ là một cô gái đẹp, Trần Thanh sẽ không quá quan tâm.
Nhưng Julia đã từng cứu anh ba lần, nếu như không nhờ Julia, e rằng anh đã không còn tồn tại trên cõi đời này rồi.
Hơn nữa, thân phận của Julia không đơn giản, anh không muốn rước thêm phiền phức.
Thế nhưng, xem ra hiện giờ, rắc rối đã tìm đến rồi.
“Cái gì ấy nhỉ, anh nhớ ra rồi, hình như anh có chút chuyện phải đi xử lý gấp, chút nữa anh sẽ đưa hai người đến dưới công ty rồi anh sẽ đi ngay”, Trần Thanh nghĩ Julia cũng sắp đến rồi thì đầu đau vô cùng, suy nghĩ đầu tiên chính là tránh đi trước rồi nói sau.
Đợi sau khi Julia thiết kế xong nhẫn cưới, anh cầm đồ rồi đi, không dính dáng gì với Julia.
“Hửm? Không đúng, vừa rồi hình như anh nói mình không có việc gì mà, sao đột nhiên lại có chuyện rồi?”, Tuyên Hoàng đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt không có chút ý tốt nhìn Trần Thanh ở ghế tài xế.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tuyên Hoàng, trong lòng Trần Thanh thầm mắng không ổn, con bé này muốn kiếm chuyện.
“Chị Cung Yến, gần đây em luôn cảm thấy có người muốn ám sát chúng ta, hay là để anh rể bảo vệ chúng ta đi, em sợ lắm!”, Tuyên Hoàng ôm lấy cánh tay Nam Cung Yến, nhõng nhẽo nói.
“Vậy sao?”, có chuyện lần trước xảy ra, Nam Cung Yến biết thế giới này không bình yên như mình tưởng tượng, hơn nữa cô cũng từng trải nghiệm rồi.
Trực giác của phụ nữ rất đáng sợ, nếu như thật sự xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn cô muốn Trần Thanh ở bên cạnh mình.
“Anh sẽ hoãn chuyện kia rồi đi cùng hai người”, Trần Thanh không đợi Nam Cung Yến nói, lập tức mở miệng đồng ý.
“Không sao, nếu như anh thật sự có chuyện cần làm thì cứ đi đi! Bọn em sẽ không sao đâu”. Trong lòng Nam Cung Yến rất vui, nhưng ngoài miệng cô lại rất rộng lượng.
“Không sao đâu, chuyện có quan trọng ra sao cũng không quan trọng bằng vợ”, Trần Thanh nở nụ cười vui vẻ, cực kỳ khí phách nói.
“Ừ!”, Nam Cung Yến không từ chối, liền gật đầu đồng ý.
Trần Thanh đột nhiên hơi đau đầu, rốt cuộc nên làm gì đây? Nhỡ đâu chạm mặt, Julia và Nam Cung Yến sẽ không đánh nhau đâu nhỉ!
Trần Thanh lái xe đến công ty Khuynh Thành Quốc Tế chi nhánh thành phố Long Hải trong cơn đau đầu, lần trước tự nhiên lại mua được tầng lầu với giá cao, nhưng mà sau đó tiền lại được hoàn lại gấp đôi.
“Bà xã, hay là anh đợi hai người ở dưới tầng, không đi lên nữa!”, Trần Thanh lưỡng lự một chút, sau đó mới nói.
“Tuyên Hoàng, em lên trước đi, chị có vài chuyện cần nói với Trần Thanh”. Nam Cung Yến không trả lời mà nói với Tuyên Hoàng.
“Vâng ạ”, nghe thấy Nam Cung Yến nói vậy, Tuyên Hoàng biết hai người muốn nói chuyện riêng nên đi thẳng lên tầng.
“Anh không sao chứ? Hôm nay anh cứ có gì đó lạ lắm, hay là anh đã làm chuyện gì trái với lương tâm rồi? Thành thật khai báo đi!”, khuôn mặt Nam Cung Yến vẫn mang theo ý cười, cô nói với ý tứ sâu xa.
“Ha ha... anh thì có thể làm chuyện gì trái với lương tâm được chứ? Chẳng qua là anh không thích cảm giác quá trang trọng của công ty thôi”, Trần Thanh vội lắc đầu, trộm lau mồ hôi.
Đã nói trực giác của phụ nữ rất chính xác rồi mà, mà trực giác của Nam Cung Yến lại cực kỳ chính xác.
Thật sự đáng sợ quá!
“Thật sao? Nếu như là thật, vậy thì được, anh phải đi cùng em để giành lấy cơ hội hợp tác với Julia”. Nam Cung Yến nở nụ cười, sau đó chơi Trần Thanh một vố.
“Khụ khụ... được thôi, không thành vấn đề!”, Trần Thanh ho nhẹ một tiếng, che giấu sự chột dạ trong lòng, ngoài miệng đồng ý rất dứt khoát
“Vậy chúng ta lên thôi!”, Nam Cung Yến liền xuống xe, đợi Trần Thanh xuống thì cô đi thẳng lên phía trước, khoác lên cánh tay của anh.
“Đi thôi!”, Nam Cung Yến nở nụ cười xinh đẹp, kéo Trần Thanh vào công ty.
Trong lòng Trần Thanh vui vẻ, đây là lần đầu tiên ở trước mặt mọi người Nam Cung Yến ôm mình thân mật như vậy, đúng là đáng để kỷ niệm.
Trần Thanh cũng không còn chột dạ nữa, hai người cùng vào công ty.
Quả nhiên, Trần Thanh và Nam Cung Yến thân mật cùng nhau đi vào công ty như vậy thì lập tức đã thu hút sự chú ý của người trong công ty, ai cũng mở to mắt, nhìn hai người với vẻ mặt không dám tin.
Nam Cung Yến nổi tiếng là một mỹ nhân lạnh lùng, bọn họ chưa từng nghe qua scandal nào của cô với người đàn ông.
Thế nhưng, bây giờ, tổng giám đốc lạnh lùng của bọn họ lại nép vào lòng một người đàn ông, dáng vẻ hạnh phúc, quả thật muốn đánh nát nhận thức của bọn họ.
Vốn dĩ Nam Cung Yến cũng không muốn khoe khoang như vậy nhưng cô là một cô gái dám yêu dám hận.
Bây giờ quan hệ giữa cô với Trần Thanh đã thân thiết hơn nhiều, vậy thì cô cũng không muốn giấu giếm nữa, cô muốn để tất cả mọi người biết, chồng của cô là Trần Thanh.
“Hừ hừ...”, đến văn phòng, Nam Cung Yến gần như ngã quỵ trên ghế sofa.
Đây là lần đầu tiên cô diễn khoe khoang như vậy, đương nhiên sẽ rất hồi hộp rồi.
“Chị Cung Yến, chị sao thế? Sao thở hổn hển vậy?”, Tuyên Hoàng ở trong văn phòng nhìn Nam Cung Yến với vẻ kỳ lạ, nhìn bộ dạng của cô lúc này như thể đang bị người khác đuổi theo vậy!
“Không sao, rót cho chị cốc nước, chị khát quá!”, Nam Cung Yến nói gì được nữa chứ, chỉ có thể đánh lạc hướng Tuyên Hoàng.
“Mười phút sau, các giám đốc công ty đến phòng họp để họp”, sau khi đánh lạc hướng Tuyên Hoàng, Nam Cung Yến liền gọi trợ lý ở bên ngoài, yêu cầu cô ấy thông báo cho mọi người về cuộc họp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!