Chương 427: Sắc đẹp tuyệt trần
“Ý cậu là, nếu chúng tôi vào được bên trong thì tất cả những cuốn sách mà chúng tôi cần đều sẽ đưa cho chúng tôi, đúng không? Hơn nữa, không cần biết đó là sách gì”, Trần Thanh nhìn thấy bộ dạng của người anh chàng này thì khẽ cười, rồi nói.
Đùa à, trước mặt anh ta là người có khả năng nhìn xuyên thấu đấy, huyền cơ gì cũng vô dụng thôi, anh hỏi như vậy, chẳng qua là vì lịch sự với ông chủ đó mà thôi.
“Đương nhiên là có thể, chỉ cần các người có thể tìm ra huyền cơ của tiệm sách này, tôi có thể cho các người tùy ý chọn mười cuốn sách trong tiệm”, ông chủ béo ngẩng đầu lên, mở mắt ra nhìn Trần Thanh và Nam Cung Yến.
Nhưng khi nhìn thấy sắc đẹp tuyệt trần của Nam Cung Yến, anh ta khá sửng sốt, suýt nữa là ngây người ra, nhưng bị tiếng ho của Trần Thanh làm cho thức tỉnh.
“Ý cậu là, bao gồm tất cả các bộ sách sao?”, Trần Thanh cảm thấy khá bất mãn với tên béo thô lỗ này.
“Đương nhiên, ông chủ tôi đây nói là làm, chắc như đinh đóng cột”, ông chủ béo nâng kính lên rồi nói với vẻ mình đây rất quang minh lỗi lạc.
“Hừ! Vừa nhìn đã biết là mới tới đây, sao có thể biết được cơ quan do ông đây tự mình cài đặt chứ? Nếu như không có sự gợi ý của ông đây, ngay cả khách hàng cũ cũng không tìm được đâu”, trong mắt tên béo chợt lóe lên cái nhìn chế giễu nói.
“Đây là cậu nói đấy, tôi đã quay video lại rồi, nếu cậu mà lật lọng, tôi sẽ giúp cậu trở nên hot nhất trên mạng xã hội mà không cần trả phí đâu”, Trần Thanh giơ chiếc điện thoại lên, cười híp mắt nói.
“Không ngờ lại ghi hình luôn, thì ra có chuẩn bị trước khi đến à, có chiêu trò gì cứ dùng hết đi, ông đây tiếp hết”, nghe Trần Thanh nói vậy, ông chủ béo khá sững sốt nhưng ngay sau đó lại nhếch mép tự đắc nói.
“Ok, nhất định sẽ như cậu mong muốn”, Trần Thanh cười bí hiểm, rồi đi về phía bức tường phía sau của cửa tiệm.
Nhìn thấy hành động của Trần Thanh, đôi mắt híp của ông chủ béo chợt lộ ra vẻ lo lắng, cho đến khi anh chậm rãi quay trở lại giá sách.
“Ông chủ, cơ quan này của ông chủ thật không tệ, rất cao minh à nha”, Trần Thanh đột nhiên trở lại bức tường phía sau, đặt tay xuống dưới một trong những bức tranh, tươi cười và nói với ông chủ béo.
“Cậu...”, nghe thấy lời nói của Trần Thanh, ông chủ béo sững sờ một lúc, toát cả mồ hôi lạnh, không ngờ người đàn ông đẹp trai này lại có thể tìm ra được vị trí của cơ quan chỉ trong tích tắc.
“Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu đã tìm được nó như thế nào không?”, sắc mặt ông chủ béo chợt chùng xuống, rồi sốt sắng hỏi.
Phải biết rằng trước khi mở cửa ngày hôm nay, anh ta đã điều chỉnh vị trí của cơ quan, ngay cả một số khách hàng cũ cũng không thể biết được vị trí của cơ quan.
“Chọn sách xong tôi sẽ nói cho cậu biết”, Trần Thanh bật cười, rồi gõ vài cái vào phần dưới của bức tranh.
“Rầm...”
Bức tường phía sau vốn đã được đóng chặt lại từ từ mở ra, để lộ một cánh cửa cho một người đi qua.
“Đừng mà, hãy nói cho tôi biết đi”, lúc này trong mắt của ông chủ béo chỉ có Trần Thanh, anh ta sốt sắng đuổi theo, muốn Trần Thanh cho anh ta một lý do, nói cách khác là muốn biết làm cách nào mà anh tìm được vị trí của cơ quan.
Nam Cung Yến không ngờ rằng Trần Thanh lại có thể tìm thấy vị trí cơ quan của một cửa tiệm nhỏ này và lập tức đi theo vào.
Sau khi đi vào, cô phát hiện ra rằng trong này thực sự có chứa một bí ẩn lớn.
Không ngờ lại có một cái biệt viện rất đẹp, có vẻ như nó thuộc về một biệt viện tư nhân.
Cửa của cả chục căn phòng đều đóng kín khiến Nam Cung Yến có chút hoài nghi, tại sao tên béo này lại mở cửa tiệm như vậy?
Nếu vì tiền thì tại sao phải cài đặt cơ quan chứ, không phải cứ việc mở cửa trực tiếp kinh doanh là được sao?
“Người anh em à, tôi giữ lời hứa của mình. Cậu có thể lấy bất cứ cuốn sách nào cậu muốn, nhưng cậu phải nói cho tôi biết, làm cách nào mà cậu đã tìm ra cơ quan do tôi bố trí vậy? Vị trí cơ quan này chắc chắn không dễ dàng được tìm thấy như thế được đâu à”, sau khi Nam Cung Yến đi vào, anh ta lại ấn vào cơ quan trên tường.
Chỉ thấy cửa cơ quan đã được mở ra nay trực tiếp đóng lại, Nam Cung Yến có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng không chỉ có cửa cơ quan bên trong đóng lại, ngay cả cửa của cửa tiệm bên ngoài cũng tự động đóng lại.
Khi nhìn thấy điều này, Nam Cung Yến không khỏi ngạc nhiên, không ngờ ông chủ béo này lại có tài thao lược như vậy, quả thực rất giỏi.
“Cậu đã hứa đưa sách cho tôi. Đó là lời hứa mà cậu cần phải thực hiện. Về việc làm sao tôi biết được cơ quan của cửa tiệm, đây là một bí mật”, Trần Thanh nhìn anh ta cười híp mắt nói.
Trần Thanh không ngờ rằng khi đến tiệm sách cùng Nam Cung Yến, lại phát hiện ra một người tài năng như vậy.
Nếu anh đoán không sai thì tên béo này hẳn là con cháu nhà họ Mặc, nếu không, người bình thường sẽ không thể thành thục thuật cơ quan phức tạp như vậy được.
Điều này khiến Trần Thanh có chút tò mò về ông chủ béo này, anh ta là người rất thú vị.
“Bí mật sao? Thật sự không thể nói cho tôi biết được à?”, ông chủ béo nghe thấy lời nói của Trần Thanh thì trong lòng chợt khó chiu, giận dữ nói.
“Đã là chuyện bí mật, làm sao tôi có thể tùy tiện nói cho cậu biết được? Được rồi, chúng tôi phải đi chọn sách rồi. Cậu nên ra ngoài xem cửa tiệm đi”, đương nhiên là Trần Thanh không thể nói cho anh ta biết rằng mình đã nhìn thấy nó bằng mắt xuyên thấu rồi.
“Vợ à, em muốn tìm loại sách gì vậy?”, Trần Thanh vừa nhìn Nam Cung Yến vừa hỏi.
“Em có thể tự tìm”, khi nghe thấy những lời của Trần Thanh, khuôn mặt của Nam Cung Yến chợt đỏ bừng lên, sau đó cô nhanh chóng vào một căn phòng và bắt đầu tìm kiếm sách.
Làm sao cô có thể nói với Trần Thanh là Julia đã giới thiệu một vài cuốn sách cho cô, đều là loại sách nói về cách trở thành một người phụ nữ thực sự và làm thế nào để vợ chồng có thể hòa hợp chứ?
Nếu Trần Thanh biết chuyện, anh sẽ không ngừng cười nhạo cô mất.
Trần Thanh có chút bất lực, anh muốn giúp cô tìm nhanh hơn, nhưng không ngờ cô lại không cảm kích, thôi sao cũng được, cứ theo ý cô vậy.
Anh bèn dạo xem một lượt, anh muốn xem thử sách của ông chủ béo này sưu tầm có những thứ hay ho gì.
Trần Thanh tìm sách, tất nhiên không thể giống như Nam Cung Yến xem từng chi tiết được, anh trực tiếp dùng mắt xuyên thấu nhìn về phía giá sách.
Nhìn thấy Trần Thanh phớt lờ mình, ông chủ béo cũng không dám quấy rầy người ta, cứ đợi ở bên ngoài, dù sao thì anh ta cũng hạ quyết tâm để có được câu trả lời mà mình mong muốn từ đối phương.
“Đừng đi theo em đấy”, Nam Cung Yến đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên khi nhìn Trần Thanh cứ luôn ở bên cạnh.
“Hả… Vậy thì anh đi sang các phòng khác xem thử đây”, Trần Thanh không ngờ Nam Cung Yến lại đuổi mình đi, điều này khiến anh cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chắc không phải cô đang chọn loại sách 'nhiều sắc thái' đó chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!