Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 431: Không cách nào dừng lại

Trần Thanh trực tiếp đẩy cửa phòng ra và nhìn vào trong.

Điều khiến anh ngạc nhiên là gian nhà này quá đỗi ngăn nắp và sạch sẽ, giống như thường xuyên có người tới quét dọn vậy.

Nhưng anh chắc chắn rằng tay nắm cửa của gian nhà này vẫn còn dính đầy bụi, thì biết lâu rồi không có người vào.

Trần Thanh lập tức đi vào.

“Cọt kẹt…”

Anh không ngờ chính là lúc anh vừa bước vào thì cánh cửa vốn đang mở rộng lại đóng ngay tức khắc.

Anh không quay lại mở cửa, vì biết rằng cánh cửa này nếu đã đóng thì không dễ dàng mở ra được.

Trần Thanh bèn nhấc chân lên đi về phía trước một bước.

Dưới mắt nhìn xuyên thấu, bước này chắc chắn là không có vấn đề gì.

Trần Thanh tiến tới ba bước, vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì. Điều này khiến anh cảm giác có gì đó không đúng.

Theo lý mà nói, cơ quan của nhà họ Mặc không thể xuất hiện tình trạng mắc kẹt, trừ phi là…

“Vù…”

Trong lòng anh chợt rung lên tiếng chuông cảnh báo, một tiếng xé gió vô cùng nhỏ truyền tới, theo bản năng, anh né sang một bên.

“Răng rắc…”

Tránh được sự công kích của mấy ám khí này, chân của anh vừa tiếp đất, vốn dĩ mặt đất rất rắn chắc lại biến thành cái bẫy thú lớn, hung hăng kẹp chặt mắt cá chân của anh lại.

Trần Thanh đột nhiên thở gấp, lập tức triển khai Tiêu Dao Bộ, vốn dĩ chân sắp tiếp đất thì nhanh chóng nhấc lên và nhích sang một bên.

“Rầm…”

Lúc anh né bẫy săn thú, kết quả lại đụng phải chiếc ghế bên cạnh. Chiếc ghế đó bị xê dịch một chút thì sàn nhà bắt đầu rung chuyển, ngay lập tức xuất hiện một mũi tên phóng về phía anh.

“Chết tiệt, không ngờ lại là một chuỗi các thuật cơ quan, hơn nữa chúng còn được cài đặt dựa theo tâm lý của con người, đúng là lợi hại”, Trần Thanh nhanh chóng lui về sau, đề phòng cơ quan lại mở tới mức lớn nhất.

Anh biết, nếu không phải thực lực bản thân đủ mạnh, thì dựa theo tính toán của mấy cơ quan này, anh chỉ có thể tránh được vài lần trước, e rằng phía sau khó mà tránh khỏi.

Thuật cơ quan này không đơn giản là thuật cơ quan, mà nó còn bao quát cả phỏng đoán tâm lý của con người, những hướng mình có thể tránh né hoặc phá giải đều bị phong kín.

Trần Thanh không ngừng né tránh, đồng thời mắt xuyên thấu cũng mở rộng hết mức. Cho dù như vậy cũng khó mà đề phòng được.

Thuật cơ quan này không đơn giản chỉ phỏng đoán tâm lý người, còn bao hàm huyền cơ Cửu Cung Bát Quái, quả nhiên vô cùng phức tạp.

Lúc này, Mặc Uyên ở bên ngoài lại hối hận rồi, anh ta chỉ nhất thời manh động khiến Trần Thanh đi vào nhà tổ, nhưng anh ta rất rõ, thuật cơ quan trong nhà tổ không đơn giản chỉ là trò đùa quái đản, mà vô cùng nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, Mặc Uyên đột nhiên trở nên lo lắng.

Nam Cung Yến ở bên cạnh rất nhạy cảm, nhìn thấy dáng vẻ của Mặc Uyên thì cô biết, e là chuyện này có gì đó không ổn.

“Có phải xảy ra vấn đề gì không vậy?”, Nam Cung Yến nghiêm mặt nhìn sang Mặc Uyên, hỏi.

“Tôi sai rồi. Tôi không nên để cậu ấy đi vào. Thuật cơ quan nhà tổ của chúng tôi tới giờ tôi vẫn chưa nắm rõ. Cậu ấy rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm”, Mặc Uyên nghe Nam Cung Yến hỏi thì có chút khó xử nói.

“Vậy… vậy phải làm sao?”, Nam Cung Yến nhất thời nóng ruột, cô vốn tưởng rằng thuật cơ quan của ngôi nhà này vẫn giống như trước, đều là những trò đùa quái đản, vốn không có nguy hiểm gì.

Nhưng nghe Mặc Uyên nói như vậy, hình như nhà tổ của anh ta rất nguy hiểm.

“Ngôi nhà tổ này là nơi truyền lại những tác phẩm đỉnh cao của mỗi thế hệ nhà họ Mặc. Có thể nói, từ xưa đến nay ẩn chứa vô số các cơ quan, vốn không ai có thể phá giải được. Đều tại tôi, tôi không nên manh động kêu cậu ấy đi vào”, lúc này Mặc Uyên vô cùng tự trách.

“Đừng nói nhảm nữa, anh mau nói đi, nên làm sao đây? Phải làm sao mới dừng được các cơ quan bên trong?”, Nam Cung Yến vô cùng nóng nảy, cắt ngang lời Mặc Uyên, phẫn nộ nói.

“Cơ quan này một khi đã kích hoạt, thì vốn không thể dừng lại được, trừ phi được phá giải hoàn toàn”, Mặc Uyên lắc đầu, mặt ủ mày chau lên tiếng.

Tuy anh ta là truyền nhân của nhà họ Mặc, nhưng ở xã hội ngày nay, anh ta cũng là một chàng thanh niên nghiêm túc tuân thủ pháp luật mà thôi.

Nếu Trần Thanh thật sự chết trong đó, e là nhà họ Mặc của anh ta cũng không có người thừa kế mất.

Sắc mặt của Nam Cung Yến vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm vào căn phòng đó, hận không để đập cửa xông vào trong.

“Anh có chắc chắn là cơ quan này không cách nào dừng lại?”, Nam Cung Yến hít sâu một hơi, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng nhìn sang Mặc Uyên rồi hỏi.

“Đúng vậy, không cách nào dừng lại”, Mặc Uyên lắc đầu, vẻ mặt chán nản nói.

“Được”, Nam Cung Yến lấy điện thoại trong túi ra, trực tiếp gọi cho Tăng Kim Lai.

“Tăng Kim Lai, tôi mặc kệ anh dùng cách gì, hãy điều động một đội tháo dỡ tới Thành Nam với tốc độ nhanh nhất. Nhớ là, tốc độ nhanh nhất!”, Nam Cung Yến cũng chỉ biết có mình Tăng Kim Lai, chỉ có thể gọi điện cho anh ta.

Lúc này Tăng Kim Lai đang ở thành phố Nam Hải, vốn không có ở thành phố Long Hải, nhưng khi nhận được cuộc gọi từ Nam Cung Yến, anh ta biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì gấp, nên lập tức đồng ý.

Vẻ mặt của Mặc Uyên ở bên cạnh rất khó coi, anh ta không cách nào ngăn Nam Cung Yến điều động đội tháo dỡ tới, dù gì thì mạng người mới là quan trọng nhất.

Nhưng nếu như vậy thì nhà tổ của nhà họ Mặc được truyền lại có lẽ sẽ bị phá huỷ hoàn toàn.

Mọi chuyện đều tại mình, nếu không phải mình nhất quyết cá cược, cũng sẽ không xảy ra chuyện này.

Nếu không phải mình kêu Trần Thanh vào nhà tổ thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này.

Quả nhiên, lúc Nam Cung Yến cúp máy, chưa tới năm phút, một tiếng động ầm ầm truyền tới. Sau đó, Mặc Uyên và Nam Cung Yến liền nhìn thấy một đội tháo dỡ chuyên nghiệp đang đi về phía này.

“Cô có từng nghĩ, nếu dùng đội tháo dỡ thì chắc chắn có thể huỷ đi cả nhà tổ, nhưng người bên trong e là cũng khó thoát nạn”, Mặc Uyên hơi khó xử nhìn sang Nam Cung Yến và nói.

“Tôi đều hiểu những gì anh nói. Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, thì chỉ trách mạng anh ấy không tốt thôi”, Nam Cung Yến lắc đầu, bèn chỉ hướng cho đội tháo dỡ chạy về phía nhà tổ.

“Mau tiến hành đi”, thấy nhà tổ đóng kín, Nam Cung Yến cắn răng và ra lệnh.

Tài xế nghe theo sự dặn dò của Tăng Kim Lai, sau khi tới nơi thì nghe lệnh của Nam Cung Yến.

Cho nên, trước mệnh lệnh bất hợp pháp của cô, anh ta không do dự mà chọn cách tiến hành.

Điều khiển chiếc xe phá hủy cực lớn, tới trước mặt nhà tổ, sau đó quả cầu sắt lớn rút về sau, bắt đầu lấy đà.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT