Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 433: Thẩm định viên

“Mặc Uyên là truyền nhân thuật cơ quan của nhà họ Mặc, vì vậy hồ Lộc Minh của chúng ta có thể để cậu ta bố trí. Đến lúc đó hồ Lộc Minh nhất định sẽ trở thành nơi kiên cố nhất”, đương nhiên là Trần Thanh không thể nói với Nam Cung Yến rằng mình có khả năng nhìn xuyên thấu được.

“Đúng vậy, không ngờ truyền nhân của nhà họ Mặc lại lăn lộn thành bộ dạng như vậy”, Nam Cung Yến có chút thương xót nói.

“Thực ra không phải vậy. Với tài nghệ của Mặc Uyên, nếu thật sự muốn kiếm tiền thì vẫn rất đơn giản. Tuy nhiên, cậu ta vẫn đang trên tinh thần đi sâu vào nghiên cứu thuật cơ quan. Đây là một nghệ nhân thực sự”, Trần Thanh lắc đầu, nói với một cái nhìn ngưỡng mộ.

“Đúng là như vậy. Nếu không phải có tư chất và sự nhiệt huyết này, e rằng anh ta cũng không thể trở thành người thừa kế thuật cơ quan”, Nam Cung Yến gật đầu, cũng vô cùng tán thành nói.

“Được rồi, những việc cần phải làm đều xong cả rồi, chúng ta quay về đi”, anh thật ra rất muốn hỏi Nam Cung Yến mua sách gì, nhưng người ta không muốn nói, cho nên anh cũng không tiện hỏi.

Nghe thấy những lời của anh, trong lòng của cô chợt run lên, liếc nhìn qua những cuốn sách đã mua và thấy chúng vẫn được gói rất kỹ, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi trở về biệt thự, Nam Cung Yến liền tự nhốt trong phòng một mình, còn Trần Thanh thì bị đuổi ra khỏi phòng.

Đúng lúc Trần Thanh đang buồn chán thì điện thoại đột nhiên vang lên.

“Tuyên Hoàng, có chuyện gì vậy?”, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ khi nhìn thấy cuộc gọi của Tuyên Hoàng, mới sớm ra cô ấy đã rời đi rồi, giờ mới gọi điện đến.

“Anh rể, cứu mạng, em gặp phải rắc rối rồi”, giọng điệu của Tuyên Hoàng trên điện thoại có chút áy náy.

“Hả? Em đang ở đâu?”, Trần Thanh vội hỏi khi nghe thấy lời của Tuyên Hoàng.

“Anh rể, anh nhớ mang thêm chút tiền, hình như em gặp rắc rối rồi”, Tuyên Hoàng có chút khó khăn nói với Trần Thanh.

“Trước tiên đừng lo lắng, chỉ cần là chuyện dùng tiền có thể giải quyết được thì không thành vấn đề. Em gửi vị trí đi, anh sẽ đi tìm em”, Trần Thanh thở phào nhẹ nhõm khi Tuyên Hoàng nói rằng là bởi vì chuyện tiền nong.

Sau đó Tuyên Hoàng gửi vị trí của mình cho anh, Trần Thanh thầm nghĩ cũng không thể để Nam Cung Yến ở lại biệt thự như vậy, nên bèn lên lầu và giải thích lý do cho Nam Cung Yến.

Biết rằng Tuyên Hoàng đang gặp rắc rối, Nam Cung Yến không thể đọc sách nữa, ngay lập tức cùng anh đi ra ngoài và lái xe đến địa chỉ mà Tuyên Hoàng đã đưa.

Trên con phố đồ cổ ở thành phố Long Hải này, Trần Thanh và Nam Cung Yến đã tìm thấy cửa hàng Tuyên Hoàng cho biết.

Lúc này lối vào cửa hàng đã có rất nhiều người vây quanh, Tuyên Hoàng đang ở trong cửa hàng với vẻ mặt lo lắng, lúc này ngoài cô ấy còn có mấy người đàn ông cường tráng chặn trước cửa.

Sau khi trò chuyện với những người xung quanh, Trần Thanh và Nam Cung Yến cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Hóa ra là Tuyên Hoàng đang đi dạo trong cửa hàng này, nhưng vô tình làm vỡ một miếng ngọc Như Ý, và ngọc Như Ý này được cho là món đồ yêu thích của lão phật gia năm xưa, báu vật trấn giữ của cửa hàng, có tên là Thông Bảo Cư.

Cửa hàng yêu cầu Tuyên Hoàng trả 10 triệu tệ, nhưng cô ấy làm gì có nhiều tiền như vậy, nên đành gọi điện cho Trần Thanh và nhờ anh đến giúp đỡ.

“Cô gái này thật sự rất đáng thương, 10 triệu tệ, có đập nồi bán sắt cũng không gom đủ ấy chứ”.

“Hừ! Hiện tại Lục Lão Lục càng ngày càng quá đáng rồi, ngay cả đứa trẻ như vậy cũng không buông tha nữa”.

“Trong từ điển của Lục Lão Lục không có từ “nhân từ”. Có vẻ như nhìn thấy quần áo của cô gái ấy mặc trên người có giá trị, vì vậy Lục Lão Lục mới mạnh tay như vậy”.

Ánh mắt của những người xung quanh nhìn Tuyên Hoàng đều tỏ ra thương xót và đồng cảm, nhưng không một ai bằng lòng ra mặt nói giúp.

Xem ra, Lục Lão Lục này chắc chắn cũng có chút quyền lực.

Biết là Tuyên Hoàng có khả năng bị vu cáo, sắc mặt của Trần Thanh và Nam Cung Yến đều vô cùng khó coi.

“Đi, vào xem thử xem sao”, lúc này, sắc mặt của Nam Cung Yến rất ảm đạm, tuy cô và Tuyên Hoàng không phải chị em ruột nhưng cô rất thân thiết với Tuyên Hoàng, bây giờ cô ấy chịu phải ấm ức, trong lòng cô tất nhiên rất khó chịu.

“Ừm”, Trần Thanh gật đầu, lập tức cùng Nam Cung Yến bước vào cửa hàng.

“Chị, anh rể, mọi người đến rồi, cứu em với, em không hề cố ý”, sau khi Tuyên Hoàng nhìn thấy Trần Thanh và Nam Cung Yến đi vào, cô ấy lập tức vui mừng chạy nhanh tới bên họ.

Mấy tên cao to trong cửa hàng muốn ngăn lại nhưng được tên chủ tiệm xua tay ra hiệu dừng lại.

“Không sao, đừng lo lắng, bọn chị đến rồi”, Nam Cung Yến kéo Tuyên Hoàng đến bên mình, nhẹ giọng an ủi.

Ông chủ Lục Lão Lục cũng không vội mà chỉ cười tủm tỉm quan sát, theo như lão ta nhìn thấy thì cách ăn mặc và khí chất của cặp nam nữ mới đến này không giống người thường. Họ chắc chắn là những người giàu có.

Vì vậy, Lục Lão Lục rất hài lòng, có vẻ như lần này lão ta có thể kiếm được rất nhiều tiền rồi.

Lúc này Trần Thanh cũng đang nhìn đến miếng ngọc Như Ý đã bị vỡ, anh quét mắt thì phát hiện một số manh mối, khiến mắt anh chợt nhíu lại.

Anh lập tức nhìn về phía Lục Lão Lục, dáng người gầy guộc, hai mắt hướng ra ngoài mang theo vẻ cay nghiệt, môi cũng rất mỏng, thoạt nhìn không phải người thiện lương.

“Hai vị, vì đây là em gái của các người, vậy thì đền tiền cho tôi đi, mười triệu, rất công bằng”, Lục Lão Lục thấy thời gian cũng đủ rồi thì lập tức bước tới nói với Trần Thanh.

“Vậy sao? Ông có chắc là ngọc Như Ý này trị giá 10 triệu tệ không?”, Trần Thanh hỏi Lục Lão Lục với vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.

“Đương nhiên, đây là miếng ngọc được yêu thích nhất của lão phật gia năm xưa, vật chính cống của cung đình. Mười triệu tệ chỉ là giá cả ở đây, nhưng nếu đem ra đấu giá mà gặp được người thích nó, e rằng không chỉ có giá này đâu”, dáng vẻ Lục Lão Lục vô cùng tự tin, dõng dạc nói.

“Không phải là tôi đã làm vỡ nó. Tôi chỉ vừa động vào là nó đã vỡ rồi. Thực sự không phải do tôi làm”, nghe thấy lời nói của Lục Lão Lục, Tuyên Hoàng vô cùng oan ức lên tiếng giải thích.

“Là như vậy sao? Được, nếu ông đã khẳng định, vậy thì tôi sẽ tìm người thẩm định đến xem miếng ngọc Như Ý này có đúng như lời ông nói hay không. Nếu giá trị của miếng ngọc này quả thực như vậy, cứ yên tâm, tôi sẽ đền cho ông không thiếu một đồng”.

Trần Thanh xua tay ngắt lời của Tuyên Hoàng, anh không hề tức giận về việc lão ta hét giá lên cao, mà là dựa theo lý mà nói.

“Tất nhiên là không thành vấn đề. Cậu có thể tìm người thẩm định nó. À, đúng rồi, ngọc Như Ý của tôi phải được thầy Từ Minh Dương của thành phố Long Hải chúng ta đích thân thẩm định mới được. Tôi nghĩ không ai có thể nghi ngờ khả năng thẩm định của thấy ấy được”, Lục Lão Lục đồng ý để Trần Thanh làm thẩm định, nhưng lời nói tiếp theo của lão ta thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.

“Được thôi, để Từ Minh Dương đến thẩm định”, Trần Thanh cười nhạt một cái, nếu đã không ngay thẳng, vậy đợi xem thử ai chơi bẩn hơn ai.

“Không sao”, Lục Lão Lục nghe Trần Thanh nói xong liền mừng rỡ, tên này thật đúng là ngốc.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT