Chương 436: Giấy chứng nhận giám định báu vật
Nghĩ đến đây, ông ta lập tức hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới trước viên ngọc như ý kia, lấy chiếc kính lúp luôn mang theo bên người ra, cẩn thận quan sát.
Nếu như nói lúc trước ông ta chỉ tùy tiện xem qua loa thì bây giờ ông ta quan sát vô cùng cẩn thận, càng quan sát lông mày của ông ta lại càng nhíu chặt lại.
Công nghệ như thế này, nếu như ông ta đoán không lầm, thì chỉ sợ là do thằng học trò bất tài Giả Chính kia của ông ta đã làm ra.
Gã đã dùng một loại thuốc hóa học để dán lại miếng ngọc như ý đã vỡ, dùng kĩ thuật phục hồi để phục hồi lại nó hoàn chỉnh đến mức mắt thường không thể nhìn ra được dấu vết.
Mặc dù gã đã phục hồi không tệ, nhưng mà những thứ như thế này căn bản không chịu được sự va chạm, hơi dùng nhiều sức một chút sẽ khiến nơi đã phục hồi lại vỡ ra một lần nữa.
Thủ đoạn lừa đảo như thế này cũng chỉ có loại con buôn lòng dạ hiểm độc như Lục Lão Lục mới dám sử dụng. Đương nhiên, học trò Giả Chính của ông ta chính là công cụ của những người này, cả hai hợp tác với nhau càng khiến trò lừa đảo này trở nên hoàn hảo.
Thế nhưng, những chuyện đen tối như thế này chắc chắn sẽ không làm được bao lâu, dù sao, làm những chuyện trái với lương tâm nhiều rồi, thì kẻ đó chắc chắn sẽ bị trời phạt.
“Các vị, tôi là Từ Minh Dương, có lẽ những người thường xuyên tới phố đồ cổ hoặc người yêu thích đồ cổ cũng sẽ biết kẻ hèn này, tôi phải nói lời xin lỗi với mọi người, tôi thật sự xin lỗi”, Từ Minh Dương quan sát ngọc Như Ý xong, vẻ mặt vô cùng bình thản, đi tới cửa, cúi người nói xin lỗi với những người ở bên ngoài.
Nhìn thấy hành động của Từ Minh Dương và những lời nói này của ông ta, người vây xem ở ngoài cửa đều ngẩn người. Bọn họ hoàn toàn không biết tại sao Từ Minh Dương lại như vậy?
Chỉ có điều, có người thông minh đã nhận ra có chuyện lớn sắp xảy ra, cho nên đã nhanh chóng mở ứng dụng mạng xã hội lên để phát sóng trực tiếp.
Mà tiêu đề người đó đặt chính là sư phụ Từ Minh Dương của tiệm đồ cổ Kinh Hiện tại sao lại phải cúi đầu xin lỗi mọi người?
Tiêu đề như thế quá hot, chỉ trong chốc lát đã thu hút được vô số người vào xem, mà những người đó còn gọi thêm cả bạn bè vào xem chung, không đến mười mấy phút, phát sóng trực tiếp của người kia đã có trăm nghìn người.
Người qua đường đang mở phát sóng trực tiếp kia hiển nhiên không ngờ lần phát sóng này của mình lại khiến cho nhiều người chú ý như vậy, điều này khiến anh ta vô cùng hưng phấn.
Chỉ là, giây lát sau sắc mặt anh ta đã trở nên rất khó coi, bởi vì những người đang xem phát sóng trực tiếp kia đột nhiên mắng chửi anh ta, khi anh thấy rõ ràng nội dung anh ta đang phát bị cư dân mạng chửi bới xong mới ngây người.
Bởi vì, trên kênh phát sóng trực tiếp chính là hình ảnh rất mơ hồ của một nam hai nữ, căn bản không thể nhìn rõ được, những người khác thì lại thấy vô cùng rõ ràng, không biết nguyên nhân là do điện thoại của anh ta hay cái gì khác.
Anh ta thử điều chỉnh lại xem sao, nhưng kết quả là không thể thay đổi được gì, bất đắc dĩ đành cứ để như vậy.
Mọi người xung quanh anh ta bắt đầu hưng phấn, bọn họ đều là người hâm mộ của Từ Minh Dương, biết tên tuổi của Từ Minh Dương, dù sao, những người ở đây căn bản đều là người yêu thích đồ cổ.
Vẻ mặt Lục Lão Lục rất khó coi, lão ta đã đoán được đại khái là Từ Minh Dương này muốn làm gì, thế nhưng lão ta lại không thể đi ngăn cản được, chỉ có thể đứng đó nhìn.
Đồng thời, sâu trong nội tâm của lão ta vẫn mong mỏi rằng Từ Minh Dương sẽ không xúc động như vậy, dù sao thì nếu như Từ Minh Dương thật sự làm như ông ta nghĩ, thì cả hai người đều thân bại danh liệt. Chuyện khiến cả hai bên cùng phải chịu tổn thất như thế, sẽ không có người ngốc đến mức đi làm thật.
Đối với hành động của Từ Minh Dương, Trần Thanh không ngăn cản, để mặc cho đối phương làm.
Bất kể là kẻ nào, đã làm chuyện sai trái thì đều phải trả giá đắt. Mặc dù chuyện này không phải lỗi của ông ta, nhưng mà ông ta cũng phải chịu trách nhiệm.
Nếu như hôm nay không gặp được nhóm của mình, chỉ sợ là đã có thêm vô số người bị lừa.
“Thầy Từ, vì sao người lại nói như vậy? Có thể nói rõ hơn một chút không?”, có người đột nhiên mở miệng hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều đang quan tâm.
“Các vị, tôi thấy có người đang phát sóng trực tiếp, hoặc là đang ghi hình lại. Như thế cũng tốt, hi vọng mọi người có thể làm chứng cho tôi”.
“Từ Minh Dương tôi, trước kia đã từng kí vào ba tờ giấy chứng nhận giám định châu báu trống không, bị thằng học trò phản nghịch Giả Chính mang đi. Bây giờ tôi đã tìm lại được một tờ, còn có hai tờ giấy chứng nhận giám định trống không khác, tôi cũng không biết nó đã dành cho ai, cho nên, hi vọng mọi người loan truyền thông tin này rộng ra một chút. Tôi không muốn người vô tội nào bị lừa nữa”.
“Miếng ngọc Như Ý này là một miếng ngọc có chất lượng kém, được tạo ra bằng cách tiêm hóa chất. Tôi ở đây để tuyên bố rằng, tờ giấy chứng nhận giám định của ngọc Như Ý này hết hiệu lực”.
Nói đến đây, Từ Minh Dương cũng chỉ vào viên ngọc Như Ý đã vỡ kia, cao giọng tuyên bố.
Nghe Từ Minh Dương nói như vậy, tất cả những người ở đây đều ngây ra.
Bọn họ không ngờ Từ Minh Dương lại ngay thẳng như thế. Nói như vậy chẳng phải là thông báo cho người khác biết rằng trình độ giám định của ông ta có vấn đề sao?
Dù sao thì khi chuyện này bị truyền ra ngoài rồi thì sẽ khó khống chế, người khác không thèm quan tâm nguyên nhân là do Giả Chính, cuối cùng rất có thể sẽ biến thành Từ Minh Dương không đủ khả năng giám định đồ.
Lúc này, gương mặt của Lục Lão Lục cũng đỏ lên. Lão ta biết, hôm nay lão ta xong đời rồi, chắc chắn không thể lấy được tiền, tất cả đều do Từ Minh Dương và thanh niên kia.
“Từ Minh Dương ơi Từ Minh Dương, ông không tiếc bản thân sẽ mất hết danh tiếng cũng phải kéo theo tôi đây ngã ngựa cùng, vậy thì như ông mong muốn, tôi sẽ khiến ông hoàn toàn mất sạch uy tín, nghèo rớt mùng tơi”, nhìn dáng vẻ ngay thẳng chính trực của Từ Minh Dương, Lục Lão Lục cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện ra vẻ tàn nhẫn.
Lúc đầu, đám người đó biết việc giám định đồ vật của Từ Minh Dương xảy ra vấn đề, tất cả đều âm thầm phê bình Từ Minh Dương, thậm chí trong số đó từng có vài người nhờ Từ Minh Dương hỗ trợ giám định đồ vật, lúc này đều dùng ánh mắt bất thiện để nhìn ông ta.
Chỉ có điều, khi nhìn thấy Từ Minh Dương có vẻ thản nhiên như vậy, tất cả đều phải suy nghĩ lại về Từ Minh Dương.
“Nếu như các vị không yên lòng về những đồ vật đã từng được tôi giám định, thì ba ngày nữa kẻ hèn này sẽ mở một đại hội giám định, đến lúc đó tôi sẽ mời thêm vài người bạn thân, đều là người có danh tiếng trong giới đồ cổ, cùng nhau giám định”.
Lúc đầu có một số người muốn ngay lập tức phán án tử cho Từ Minh Dương, nghe thấy Từ Minh Dương nói như vậy, hai mắt bọn họ lập tức tỏa sáng.
Nhất là những kẻ đã từng được Từ Minh Dương giám định đồ vật cho, lúc này đều vô cùng hưng phấn.
Có thể được Từ Minh Dương gọi là bạn thân, nhất định là các tiền bối có tiếng tăm trong giới giám định, nếu như có thể có được giấy chứng nhận giám định báu vật của những người đó thì đồ trong tay bọn họ sẽ càng đáng tiền hơn.
Sau khi Trần Thanh nghe thấy Từ Minh Dương nói như vậy xong lập tức âm thầm gật đầu. Ai bảo ông già này không biết nói chuyện? Ít ra thì cách đối nhân xử thế như này cũng phải biết, chỉ mấy câu thôi đã hóa giải được nguy cơ gây ảnh hưởng đến thanh danh của ông ta.
Lúc này Lục Lão Lục lại rơi vào tình huống khó xử. Lão ta vốn nghĩ cả hai sẽ đồng vu quy tận, kết quả là bây giờ người ta chỉ nói vài câu đã cứu được thanh danh của bản thân.
“Thầy Từ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đi”.
“Đúng vậy, chuyện tốt như thế, ai không đi là đồ đần”.
“Thầy Từ, ai cũng có lúc mắc sai lầm, vả lại chuyện này ban đầu cũng không phải lỗi của ông”.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!