Chương 440: Hạng người khó chơi
Hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đều cảm thấy hơi tò mò, rốt cuộc là Trần Thanh có mua được đồ gì tốt không.
“Anh bạn này, không biết cậu có thể cho tôi xem những thứ cậu vừa mua không?”, ngay lúc Trần Thanh đang chuẩn bị đóng cái hộp lại để chuyển vào trong xe, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Có thể chứ”, Trần Thanh hơi sững sờ, sau đó gật nhẹ đầu đồng ý.
Người vừa nói là một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc rất chỉn chu, đeo kính gọng vàng, trên ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn khổ lớn màu xanh biếc, bên hông treo ngọc bội, trên cổ đeo một chuỗi hạt ngọc.
Ánh mắt nhìn xuyên thấu của Trần Thanh quét qua một lượt, phát hiện tất cả những món đồ mà cái tên này mang trên người rõ ràng đều là hàng thật.
Lúc đầu Trần Thanh còn tưởng rằng cái tên này chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài thôi, không ngờ là một người thật sự có nghiên cứu về lĩnh vực này.
“Anh bạn này, đào mừng thọ này của anh cũng không tệ, tôi thích nó, không biết anh có thể bỏ được thứ yêu thích không? Tôi ra giá mười ngàn tệ để mua nó”, người đàn ông kia đẩy kính mắt lên, sau đó chỉ vào đào mừng thọ bẩn thỉu mà Trần Thanh vừa mua, hỏi.
“Bao nhiêu cơ? Mười ngàn tệ?”, nghe thấy người đàn ông kia nói như vậy, ông chủ sạp hàng nhỏ kia trợn tròn mắt, trong lòng lại cảm thấy vô cùng hối hận. Một ngàn và mười ngàn, sự chênh lệch này quá lớn.
“Ngại quá, tôi không bán”, Trần Thanh khá hứng thú nhìn anh ta. Không ngờ là ánh mắt của anh ta lại độc đáo như vậy, nhìn trúng đào mừng thọ trong đống đồ mình vừa mới mua được xong.
Sau đó, không đợi người đàn ông kia chạm được vào đào mừng thọ, Trần Thanh đã ôm cái hộp kia về tay.
“Cái gì? Anh nói anh không bán? Anh có biết tôi là ai không?”, người đàn ông kia ban đầu rất tự tin rằng mình có thể mua được đào mừng thọ này, thế nhưng lại chỉ nhận được một câu trả lời là không, lập tức ngây người ra, sau đó anh ta nhìn Trần Thanh với ánh mắt lạnh lùng.
“Anh là ai có liên quan gì đến tôi không? Tránh ra, tôi phải đi bây giờ”, Trần Thanh lại lạnh nhạt cười một tiếng, sau đó quay về xe của mình.
“Này tên kia, tôi chính là Mã Siêu, cháu trai của Mã Bác Viễn, anh lại dám xấc xược với tôi như thế, có tin là tôi sẽ khiến cho anh không thể bước chân ra khỏi thành phố Long Hải này không?”, lúc này Mã Siêu vô cùng ngạo nghễ, chỉ thẳng vào Trần Thanh nói.
“Anh ta chính là Mã Siêu, nghe nói trình độ giám định của anh ta không tệ”.
“Mã Siêu được bác của mình là Mã Bác Viễn truyền lại toàn bộ kiến thức, sao trình độ giám định của anh ta có thể kém được”.
“Hừ, nhưng mà nhân phẩm của anh ta, chậc chậc…”
“Suỵt, nhỏ giọng thôi. Bác cháu nhà họ Mã này không phải là hạng người dễ chọc vào đâu”.
“Đừng nói nữa, người thanh niên này sắp gặp xui xẻo rồi”.
“Không thấy người thanh niên đó cũng rất bình tĩnh sao”.
Lúc này người xung quanh lại bàn tán ầm ĩ, hiển nhiên bọn họ biết rõ trình độ giám định của Mã Siêu. Thế nhưng nhân phẩm của anh ta thì không ai ưa nổi.
Trần Thanh đương nhiên cũng nghe thấy lời bàn tán của bọn họ, hiện tại cũng hiểu rõ được một chút người tên Mã Siêu này, đồng thời cũng hơi khinh thường cách làm người của anh ta.
Bây giờ anh lại muốn xem xem, cái tên Mã Siêu chuyên lộng hành này sẽ làm thế nào để có thể cướp được đào mừng thọ này từ tay mình.
Hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng lại chẳng có vẻ lo lắng gì, có thể cướp được đồ từ tay Trần Thanh, người đó là người như thế nào chứ?
“Ồ? Lợi hại như vậy ư, vậy chẳng phải tôi cũng nên giả vờ là mình rất sợ hãi sao?”, Trần Thanh nhún vai, sau đó trêu ngươi nói.
“Anh…”, nghe thấy Trần Thanh nói như thế, Mã Siêu lập tức tức điên người, thế này khác nào lấy anh ta ra làm trò đùa chứ.
“Ha ha…”
Quần chúng vây xem đều phá lên cười, dù sao thì cũng không thể giận cá chém thớt lên công chúng được. Mã Siêu này dù có bá đạo đến thế nào đi chăng nữa thì cũng đâu thể trút giận lên tất cả những người đứng ở đây được.
Nghe thấy tiếng chế giễu của những người xung quanh, Mã Siêu càng không kìm chế được sự tức giận.
“Này tên kia, tôi không cần biết anh là ai, nhưng thứ đồ nào đã lọt vào mắt Mã Siêu tôi thì anh chắc chắn phải đưa cho tôi. Thế này đi, tôi ra giá một trăm ngàn tệ mua lại cây đào mừng thọ này, mặc dù Mã Siêu tôi đây có lúc ngang ngược nhưng cũng không phải là kẻ vô lý”, đầu tiên, Mã Siêu ngang ngược ép buộc, sau đó lại đưa tiền ra để mua đồ, lại khiến cho người khác không thể nói gì thêm.
Chủ sạp quán nhỏ ở bên cạnh vốn đang vô cùng hối hận lúc này lập tức trợn tròn mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Một trăm ngàn tệ, một trăm ngàn tệ. Thế mà vừa nãy người ta trả có một ngàn tệ mình đã đóng gói bán lại cho người ta luôn rồi. Mình đúng là kẻ đầu đất ngu nhất thế giới”.
“Một trăm ngàn tệ? Anh đang kể chuyện cười à? Lần sau muốn làm kịch hài cũng không cần tìm người khác đâu, anh cứ lên sân khấu đi là đã được giải quán quân rồi”, ban đầu những người vây xem và Mã Siêu đều cho rằng Trần Thanh sẽ vô cùng vui vẻ mà đồng ý, không ngờ Trần Thanh lại thẳng thừng buông lời giễu cợt.
Mọi người hiển nhiên là không ngờ rằng Trần Thanh lại nói như thế, lời nói của anh khiến cho bọn họ cười phá lên vui vẻ.
“Anh… Anh chán sống rồi”, nghe Trần Thanh nói mình như vậy, Mã Siêu sắp phát điên lên rồi. Sao mình lại gặp phải hạng người khó chơi như thế này chứ?
“Muốn chết”, Trần Thanh ngoắc ngoắc ngón tay với Mã Siêu, sau đó nói ra hai chữ này.
“Nếu một trăm ngàn tệ không bán, vậy tôi ra giá một triệu tệ, sao hả? Có bán không?”, điều khiến mọi người bất ngờ là Mã Siêu vừa nổi giận như vậy nhưng chỉ trong nháy mắt sau đã bình thường trở lại.
“Một triệu tệ này với người nghèo mà nói chính là một con số trên trời đấy! Bỏ ra có một ngàn tệ để mua đồ mà bán lại được với giá một triệu tệ, anh đã kiếm lời lớn rồi, nhặt được một món đồ tốt như vậy còn sót lại. Chuyện này đủ để anh khoe khoang cả đời”.
Mã Siêu không đợi Trần Thanh đáp lời mà tiếp tục thuyết phục, chỉ có điều những gì anh ta nói cũng rất có lý.
Lúc này Trần Thanh đã thấy hơi kinh ngạc nhìn Mã Siêu, cái tên này đúng là một nhân vật khá đỉnh đấy.
Anh ta có thể khống chế được tâm trạng của mình một cách tự nhiên như thế. Người bình thường rất khó có thể nhanh chóng tỉnh táo lại khi đang tức giận, hơn nữa còn có thể bình tĩnh phân tích sự việc, đưa ra một phán đoán tỉnh táo, quả thực là một nhân tài.
Người xung quanh nghe thấy Mã Siêu nói như vậy, tất cả đều ngẩn người ra. Một triệu tệ cơ đấy. Mã Siêu lại có thể sẵn sàng lấy ra một triệu tệ để mua thứ đồ này, như vậy chắc chắn giá trị của nó đã vượt qua một triệu tệ rất nhiều.
Nghĩ tới đây, mọi người đều tập trung nhìn về phía hộp đào mừng thọ trong tay Trần Thanh.
Thế nhưng, mặc cho bọn họ có cố thế nào cũng không thể nhìn ra được đào mừng thọ bẩn thỉu đó có chỗ nào giá trị.
Chủ sạp hàng nhỏ bên cạnh đang sắp điên lên rồi, nghe thấy ba chữ “một triệu tệ” này, trong nháy mắt máu dồn lên não, ngay sau đó ngã khuỵu xuống, ngất đi.
Trần Thanh thấy thế thì nhanh chóng chạy tới, vươn tay ra bấm lên người ông ta một cái.
“Phù…”
Chủ sạp hàng nhỏ kia hít sâu một hơi, cuối cùng tỉnh lại nhìn thấy gương mặt của Trần Thanh, ông ta rất muốn khóc.