Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 443: Trời cao đất dày

Tuy rằng nhà họ Quý không lớn mạnh bằng nhà của Hạ Thương Chu nhưng cũng là một gia tộc lớn điêu khắc ngọc, trên lĩnh vực điêu khắc ngọc luôn được kể đến đầu tiên, vì thế tài lực của nhà họ Quý không thua bất kỳ gia tộc nào.

Hơn nữa, toàn bộ người nhà họ Quý ở thành phố Long Hải đều rất giỏi, dựa vào mạng lưới giao thiệp đời đời tích lũy, cho dù là gia tộc lớn như Hạ Thương Chu cũng không thể bằng người nhà họ Quý quan hệ rộng rãi được.

Vì thế lễ mừng thọ của ông lão nhà họ Quý tất nhiên cũng mời toàn bộ thế lực của thành phố Long Hải đến, chỉ có điều cũng không phải tất cả những người có thế lực đều có tư cách được nhà họ Quý mời, mà những người không được mời kia chỉ có thể đứng chờ đợi ở bên ngoài đại viện của nhà họ Quý.

Tuy là như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều thế lực không mời mà tới đứng chờ đợi ở trước cửa.

Một vài đại diện của những thế lực được mời tới đều vô cùng kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới cửa đại viện nhà họ Quý, cung kính đưa thiệp mời ra sau đó được người nhà họ Quý mời vào bên trong.

Mà những người đứng ở ngoài cửa kia chỉ có thể đứng nhìn những người này đi vào bằng ánh mắt hâm mộ, hận không thể thay thế thân thể của người kia.

“Cũng thật náo nhiệt”, ba người Trần Thanh đi tới đằng sau của đại viện nhà họ Quý, bỗng nhiên bị những người ở ngoài kia dọa cho sợ hết hồn.

“Hết cách rồi, bản thân ông nội thứ hai đã vô cùng nổi tiếng với bên ngoài, đi tới thành phố Long Hải chỉ mất mấy năm đã đưa nhà họ Quý trở thành thế lực lớn mạnh như vậy thì đương nhiên ông ấy cũng rất lợi hại”, Tuyên Hoàng mở miệng nói.

Chỉ có điều cô ta không nói sở dĩ ông nội thứ hai Quý Vân Hải có được thành tựu như thế này không đơn thuần là bản thân ông ta tự nỗ lực mà còn do nhà họ Cơ đời đời tích lũy.

Nếu không thì cho dù người này có thủ đoạn hay mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chỉ bằng thời gian mấy năm mà đưa sự kinh doanh của gia tộc lên như thế này, bước vào trong hàng ngũ những gia tộc lớn.

“Đi thôi, chúng ta cũng vào xem xem”, lúc này Trần Thanh dẫn theo hai người bọn họ đi về phía cửa lớn.

Lúc những người đứng ngoài cửa nhìn thấy một nam hai nữ đang tiến lại gần thì bỗng nhiên tất cả đều cảm thấy rất phấn chấn, trên khuôn mặt bọn họ tràn ngập sự giễu cợt.

Bởi vì vốn dĩ những người này cũng không thèm để ý đến đến ba người, tuy rằng người đàn ông vô cùng đẹp trai lại còn có khí chất, nhưng tiêu điểm ở đây nhất định là hai người phụ nữ bên cạnh.

Thực sự quá xinh đẹp, nếu như thành phố Long Hải xuất hiện hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy thì nhất định mọi người đều biết, sẽ rất huyên náo. Nhưng hiện tại bọn họ đều không nhận ra hai người này, điều này nói rõ rằng hai người này không phải là người của thành phố Long Hải.

“Thật ngại quá, xin mời các vị lấy thiệp mời ra ạ”, tiếp tân ngoài cửa nhìn thấy ba người Trần Thanh đến thì mở miệng hỏi.

“Thiệp mời? Còn… Còn cần cả thiệp mời sao?”, Tuyên Hoàng sửng sốt, cô ta chỉ muốn tới chúc thọ ông nội thứ hai thôi, căn bản cũng không nghĩ tới còn có chuyện cần thiệp mời.

“Không có thiệp mời thật sao? Vậy thì đi ra bên ngoài đi, đừng đứng ở cửa, chặn hết đường của khách quý rồi”, sắc mặt của người tiếp tân kia bỗng thay đổi, sau đó lạnh lùng nhìn ba người Trần Thanh, quát lên.

Những người không có thiệp mời ở xung quanh cũng bắt đầu cười nhạo, rõ ràng bọn họ vô cùng xem thường ba con người đến sau không biết trời cao đất dày này.

“Hai người đẹp này, chỗ này có tôi có một thiệp mời, có thể đưa hai người vào, nếu như không ngại thì tôi có thể đưa”, đúng lúc đó có một âm thanh tràn đầy từ tính truyền đến.

Những người xung quanh còn đang muốn trào phúng hai người bọn họ mấy câu, sau khi nhìn thấy người nói câu này là ai thì vội vàng ngậm miệng lại.

“Không cần”, Nam Cung Yến có thể nở nụ cười đối với đám người Trần Thanh, nhưng khi người khác đến gần, cô lại khôi phục về khí chất của nữ thần băng tuyết.

“Tôi tên là Tuyên Hoàng, Quý Vân Hải là ông nội thứ hai của tôi, mong anh vào thông báo một tiếng”, Tuyên Hoàng cắn răng, mở miệng nói.

Tuyên Hoàng vốn chỉ muốn lén lút đi vào sao đó để lễ vật mừng thọ lại rồi rời đi.

Nhưng bây giờ ngay cả cửa cũng không thể vào được, cô ta chỉ có thể khai báo thân phận của mình.

“Này, cô thật to gan, lại dám gọi thẳng tên thật của ông lão nhà họ Quý, tôi thấy có vẻ như cô không muốn sống nữa rồi”, người tiếp tân kia vừa nghe xong thì bỗng nhiên sợ hết hồn, sau đó mới có chút phản ứng lại, giận tím mặt.

“Bảo anh vào thông báo thì cứ vào thông báo đi, đừng nói linh tinh nữa, có tin tôi cho anh vào viện nằm hay không?”, lúc này Trần Thanh lại đứng dậy, lạnh lùng nhìn người tiếp tân kia và nói.

Bị Trần Thanh dọa, người tiếp tân kia vô cùng sợ hãi, hơn nữa trong mắt của Trần Thanh còn có một vệt đỏ tỏa ra sát khí, càng làm anh ta sợ muốn vỡ mật.

Không sai, vào buổi tối ngày hôm qua Trần Thanh đã hấp thu máu sát khí của con hổ trấn trạch kia, vậy nên thực lực của anh cũng tăng thêm một bậc, khoảng cách để tới gần Thiên Tiên đỉnh cũng gần hơn một bước.

Mà anh vẫn chưa thể khống chế được việc hấp thu máu sát khí, vì thế sẽ có lúc Trần Thanh không khống chế được tâm trạng của mình, máu sát khí cũng không tự chủ được mà trào ra.

Thân là người tiếp tân bình thường đương nhiên sẽ không chịu nổi sát khí khủng bố như vậy.

“Còn không mau vào thông báo?”, Trần Thanh lạnh lùng quát một tiếng, trực tiếp đánh vào thần kinh của người tiếp tân.

Vốn dĩ người tiếp tân này đã bị Trần Thanh dọa cho sợ mất mật, lúc này bị Trần Thanh quát một tiếng như vậy thì sợ đến mức chạy vội vào bên trong.

Những người xung quanh thấy cảnh này đều há hốc mồm.

Phải biết rằng trước đó, người tiếp tân này kiêu ngạo như thế nào, đưa thiệp mời ra thì còn có thể nói chuyện, nhưng nếu không có thiệp mời thì người này sẽ trực tiếp lạnh mặt, căn bản là không có thái độ tốt.

Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng đối với một nam hai nữ này cũng sẽ như vậy nhưng không ngờ rằng người tiếp tân lại bị dọa cho biến thành cái bộ dạng này.

Mà sắc mặt của người đàn ông đến gần bọn họ lúc trước đã tái xanh lại, rõ ràng anh ta không hề nghĩ tới việc đối phương không nể mặt mình. Tóm lại, dưới ánh nhìn của anh ta chỉ có hai cô gái bên cạnh người đàn ông kia.

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta nhìn Trần Thanh tràn ngập sự lạnh lẽo.

“Người anh em này, tôi tên là Tạ Thu, không biết có thể kết bạn được không?”, Tạ Thu bày ra một dáng vẻ mà anh ta cho là vô cùng hiền hòa, nói với Trần Thanh.

“Không có hứng thú”, đối với những người tự cho mình là thông minh, từ xưa đến này Trần Thanh đều không có kiên trì tiếp chuyện, với thân phận của anh căn bản cũng không cần phản ứng với tên này.

Vốn đang tự cho rằng mình là người đã xuống nước, tự mình muốn kết bạn với người này trước, nhất định sẽ khiến cho tên này cảm động đến rơi nước mắt.

Nhưng Tạ Thu không ngờ rằng tên này chính là một tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng.

“Tôi nói này, người anh em này thật mạnh mẽ mà, lại dám từ chối việc cậu Tạ Thu lấy lòng”.

“Nếu như cậu Tạ Thu kết bạn với tôi, tôi nhất định sẽ đồng ý”.

“Anh coi lại mình đi, anh là cái cấp bậc gì chứ, có thể so sánh được với cậu Tạ Thu sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT