Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


Chương 447: Cương trực thẳng thắn

Phía sau bọn họ có một đám người vây quanh, ba người bọn họ đi tới phòng khách chính của bữa tiệc mừng thọ. Lúc này phòng khách chính của tiệc đã kín người ngồi, hiển nhiên những người này đã tới nhà họ Quý từ lâu, cũng là muốn thể hiện một chút thành ý.

“Chúng ta đi tìm một chỗ ngồi xuống đi”, nhìn thấy phòng khách chính của bữa tiệc mừng thọ đã được ngồi kín, chỉ có một cái bàn còn thừa vài chỗ phía bên phải trong góc, lúc này ba người họ mới đi về hướng đó.

Mà đám người Đổng Thiên Hải và Phương Minh Sinh nhận được mệnh lệnh của Trần Thanh, sau khi đi tới phòng khách chính của tiệc mừng thọ, bọn họ lập tức phân tán nhau ra ngồi khắp nơi, không ngồi chung một chỗ với ba người Trần Thanh.

Ba người Trần Thanh đến nhưng cũng không thu hút sự chú ý của mọi người, dù sao thì người đến người đi quá nhiều. Cho dù có người kinh ngạc vì khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng nhưng ở trong trường hợp này căn bản là không có ai dám làm ra chuyện gì.

Nhưng thật ra sau khi đám người Đổng Thiên Hải và Phương Minh Sinh đi tới thì đã có người đi theo chân bọn họ đi chào hỏi, nói chuyện hàn huyên. Rõ ràng bọn họ đều coi tiệc mừng thọ là nơi kết nối các mối quan hệ, nơi kết giao với các nhân tài.

“Chờ một lát nữa, chúng ta để quà tặng lại, sau đó lập tức rời đi chứ em không thích bầu không khí như vậy”, Tuyên Hoàng nhìn những vị khách ở xung quanh, còn có những người nhà họ Quý là chủ trì đang bận rộn ở mấy cái bàn quanh đó, trong lòng Tuyên Hoàng cảm thấy không thoải mái.

“Được rồi, chờ đến khi người được chúc thọ đi ra ngoài, em dâng quà lên tặng xong thì chúng ta sẽ đi ngay lập tức”, đương nhiên Nam Cung Yến nhìn ra được nỗi bất an của Tuyên Hoàng. Lúc này cô nắm lấy tay cô ta, an ủi nói.

Quý Chiêm Quân là gia chủ nhà họ Quý nhưng thật ra cũng không đến phòng khách chính của tiệc mừng thọ, dù sao thì chuyện vừa rồi thật sự là quá mất mặt. Bọn họ không muốn bị người khác chế giễu vào lúc này.

Mà Tạ Thu cũng vào theo, khi anh ta liếc nhìn ba người Trần Thanh, trong mắt anh ta mang theo sự kiêng kỵ nồng đậm, đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo lúc đứng ở cửa ra vào trước đó nữa.

Con người cũng được chia thành các loại khác nhau, nếu Tuyên Hoàng có thể có mối quan hệ giao thiệp như vậy thì địa vị cô ta phải cao quý đến mức nào, chỉ sợ người đàn ông duy nhất trong ba người cũng không hề đơn giản.

Sớm biết vậy thì anh ta đã không ló mặt ra, kẻ nổi tiếng thì càng dễ bị ghen ghét, lúc này trong lòng anh ta tràn ngập sự hối hận. Sau khi dâng quà tặng xong anh ta phải nhanh chóng rời đi, cũng không muốn sau khi tiệc mừng thọ kết thúc lại bị mất mặt thêm lần nữa.

Đương nhiên Trần Thanh cũng nhìn thấy Tạ Thu, khi anh nhìn thấy ánh mắt né tránh kia của anh ta thì lập tức hiểu rõ, đối phương đã không còn kiêu ngạo nữa rồi nên anh cũng lười dây dưa với một tên hề nhảy nhót như vậy.

Sau khi phòng khách chính đã ngồi đầy, người nhà họ Quý bắt đầu theo thứ tự đi vào phòng.

“Cảm ơn mọi người đã tới tham dự tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ nhà chúng tôi, xin mời ông cụ lên sân khấu”, đúng lúc đó, Quý Chiêm Quân đi lên, trên mặt mang theo một nụ cười, ông ta nói.

Giống như chuyện vừa phát sinh ở cửa ra vào không ảnh hưởng gì đến ông ta, chỉ là mỗi khi ánh mắt của ông ta quét qua đám người Trần Thanh thì đều mang theo sự lạnh lẽo.

Rõ ràng với tính cách của Quý Chiêm Quân thì không có khả năng quên đi chuyện vừa rồi, chỉ là tiệc mừng thọ của ông cụ còn quan trọng hơn, ông ta không thể bởi vì chuyện vừa rồi mà làm chậm trễ chuyện lớn của ông cụ.

Rất nhanh sau đó, Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu đã đỡ một ông lão tóc trắng đi vào trong đại sảnh, tâm trạng của ông cụ không được tốt cho lắm, hơn nữa cũng không thích tiệc mừng thọ này.

Thấy ông cụ đi đến, Tuyên Hoàng lập tức kích động đứng lên, chỉ là trong mắt còn lộ ra vẻ đau lòng.

Cô ta không ngờ rằng ông nội thứ hai đã già như thế, đến bước đi còn cần người nâng đỡ, thật sự là bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

Phải biết rằng ông nội của cô ta bây giờ càng già càng dẻo dai, vậy mà ông nội thứ hai lại có cảm giác giống như người già đang gần đất xa trời.

Nhìn thấy Quý Vân Hải xuất hiện, Trần Thanh nhíu mày, bởi vì anh cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo ở trên người Quý Vân Hải, anh nhìn thấy màu xanh ở mí mắt của ông ta thì lập tức hiểu rõ.

Người nhà họ Quý nhanh chóng đỡ Quý Vân Hải ngồi lên ghế chủ tọa, chỉ có điều là có cảm giác ông ta khá buồn ngủ.

Sau đó mọi người lần lượt đi tới dâng lên những quà tặng có giá trị không nhỏ, chỉ có điều Quý Vân Hải còn không thèm nhìn lấy một cái, chỉ có Quý Chiêm Quân và người nhà họ Quý lên ứng phó.

Đến các khách mời cũng đều cảm thấy có chút kỳ quái. Rõ ràng tất cả mọi người đều cảm thấy Quý Vân Hải hơi là lạ, chỉ có điều chủ của bữa tiệc mừng thọ này vẫn còn ở bên trên nên không ai dám nói ra điều gì.

“Anh Quý, anh làm sao vậy? Tổ chức tiệc mừng thọ mà sao lại có dáng vẻ ỉu xìu như vậy chứ?”, một ông lão có tuổi tác không khác mấy so với Quý Vân Hải đi tới, ra hiệu cho con cháu của mình dâng quà lên.

Người khác không dám nói nhưng mà ông ta lại không quan tâm đến chuyện này.

“Ông Hạ, tại sao ông lại đích thân tới đây, mời ngồi”, nhìn thấy người tới, sắc mặt Quý Chiêm Quân lập tức biến đổi, mặc dù ông ta mời Hạ Thanh Minh đến nhưng vốn dĩ ông ta không hề hy vọng Hạ Thanh Minh sẽ tới.

Phải biết rằng Hạ Thanh Minh và ông cụ nhà ông ta là bạn thân, hơn nữa cho tới tận bây giờ, Hạ Thanh Minh vẫn là một người cương trực thẳng thắn, có lời gì thì sẽ nói ra lời đó, không quanh co lòng vòng.

“Tôi và anh em của mình nói chuyện còn có phần của anh sao? Đi sang một bên”, Hạ Thanh Minh bỗng quay sang trừng Quý Chiêm Quân, sau đó cất bước lớn đi tới trước mặt Quý Vân Hải.

“Đi gọi bác sĩ Lý tới đây”, Hạ Thanh Minh cũng mặc kệ bây giờ đang ở trong trường hợp nào, với địa vị là ông cụ nhà họ Hạ, Hạ Thanh Minh ông có quyền làm như vậy.

Sắc mặt của Quý Chiêm Quân và đám người nhà họ Quý đều vô cùng khó coi, bọn họ không ngờ rằng Hạ Thanh Minh lại gọi bác sĩ đến vào lúc này, lẽ nào ngay cả tiền mời bác sĩ nhà họ Quý cũng không có để mời đến hay sao?

Mà những vị khách xung quanh nhìn thấy hành động của Hạ Thanh Minh thì lập tức đều lộ ra vẻ mặt rất hứng thú, dù sao thì Hạ Thanh Minh cũng làm chuyện mà bọn họ không dám làm. Bọn họ cũng rất tò mò rốt cuộc Quý Vân Hải này bị làm sao?

Mãi cho tới bây giờ, Quý Vân Hải vẫn không có phản ứng gì như cũ, vẫn là dáng vẻ buồn ngủ, ánh mắt hơi dại ra, căn bản là không phản ứng lại với lời nói của Hạ Thanh Minh.

“Anh rể, ông nội thứ hai của em thế nào vậy? Không phải là đổ bệnh chứ?”, nhìn thấy dáng vẻ của ông nội thứ hai, Tuyên Hoàng lập tức trở nên gấp gáp, lúc này quay đầu lại hỏi Trần Thanh.

“Ông ấy không bị bệnh”, Trần Thanh lắc lắc đầu, mặc dù anh biết rõ chuyện của Quý Vân Hải nhưng anh không thể khiến cho Tuyên Hoàng lo lắng như vậy được. Lúc đầu anh định quay đầu mặc kệ rồi nhưng sau đó lại muốn giúp Quý Vân Hải trị liệu một chút.

“Không bị bệnh, vậy tại sao ông ấy lại như vậy?”, Tuyên Hoàng vừa nghe Trần Thanh nói không bị bệnh thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại vô cùng lo lắng mà hỏi lại.

Trần Thanh còn chưa kịp nói chuyện thì một bác sĩ mặc áo dài trắng đi vào, tuổi của vị bác sĩ này cũng không lớn lắm, chỉ hơn ba mươi tuổi, thế nhưng trong mắt anh ta lại mang theo một chút kiêu ngạo.

Chỉ có điều người ở đây không giàu sang thì cũng cao quý, sự kiêu ngạo của anh ta cũng không dám thể hiện ra ngoài quá nhiều.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT