Chương 448: Nửa đường còn xuất hiện một kẻ ngáng chân
Sau khi Hạ Thanh Minh nghe thấy Quý Chiêm Quân nói, ông ta bỗng nhiên trợn mắt, trực tiếp bước nhanh tới trước mặt Quý Chiêm Quân, lạnh lùng nói: “Anh của tôi thành ra cái bộ dạng này mà anh cũng không mang anh ấy đi bệnh viện, còn muốn làm tiệc mừng thọ gì đó, đây là có ý gì?”
“Anh đừng nói chuyện nữa, hiện tại tôi phải kiểm tra cho anh tôi, nếu như anh muốn ngăn cản tôi thì cũng đừng trách tôi không khách khí mà đại náo nhà họ Quý của anh”, nhìn thấy Quý Chiêm Quân đang muốn nói cái gì đó, Hạ Thanh Minh trực tiếp chặn miệng ông ta lại, không chút nể nang.
“Kiểm tra đi, nếu ai ngăn cản lại thì tôi cũng không ngại cắt đứt đôi chân của người đó đâu”, Hạ Thanh Minh không để hề ý đến ánh mắt của Quý Chiêm Quân, ông ta trực tiếp vung tay lên, la lớn.
Lý Ba gật đầu, lúc này bắt đầu kiểm tra cho Quý Vân Hải.
“Ông Hạ, tôi coi ông là bậc bề trên cho nên không muốn trở mặt với ông. Nếu như kiểm tra ra bố tôi thật sự ngã bệnh thì đợi đến lúc bố của tôi ổn rồi, tôi cam tâm tình nguyện chịu phạt. Nhưng mà nếu như bố tôi không sinh bệnh thì ông tính như thế nào?”
Quý Chiêm Quân cũng là một người có lòng dạ độc ác, nhìn thấy Hạ Thanh Minh như vậy, ông ta quyết định không thèm đếm xỉa đến cái gì hết mà hố Hạ Thanh Minh một cái.
Dù sao thì lúc trước người kia cũng đã nói cho dù là máy móc hiện đại nhất cũng không thể kiểm tra được tình trạng hiện tại của cha ông ta. Ông ta không tin một người bác sĩ trẻ tuổi như vậy có thể làm ra được trò trống gì.
“Anh thật sự không ra gì cả, bộ dạng của bố anh đã thành như vậy mà anh vẫn còn có tâm trạng chuẩn bị tiệc mừng thọ. Được, tôi cũng đồng ý đánh cược với anh, ngược lại tôi muốn xem xem, chờ sau khi có kết quả anh còn có thể nói được cái gì nữa”.
Nghe thấy lời nói của Quý Chiêm Quân, Hạ Thanh Minh trợn tròn mắt, sau đó lạnh lùng nói.
Nghe Hạ Thanh Minh nói vậy, Quý Chiêm Quân cũng không nói gì thêm, chỉ là trong mắt ông ta xuất hiện tia lạnh lẽo.
Đầu tiên Lý Ba kiểm tra tổng quan cho Quý Vân Hải nhưng cũng không phát hiện ra có vấn đề gì không đúng, sau đó anh ta bắt mạch cho ông ta cũng không phát hiện ra điều gì.
Điều này khiến cho Lý Ba nhíu mày ngay lập tức, lấy kỹ thuật chữa bệnh của anh ta thì có thể cảm thấy được Quý Vân Hải là lạ nhưng sau khi kiểm tra một lượt lại không phát hiện bất kỳ vấn đề gì. Điều này khiến cho Lý Ba có chút hoài nghi đối với kỹ thuật chữa bệnh của mình.
“Thế nào?”, Hạ Thanh Minh nhìn thấy sau khi kiểm tra xong, Lý Ba vẫn đứng đờ ra đó mà cau mày nên ông ta mở miệng hỏi.
“Ông Hạ, kỹ thuật chữa bệnh của tôi không đủ dùng, không thể kiểm tra được điều gì, nhưng mà tôi cảm thấy tình trạng của ông cụ Quý này chắc chắn không ổn lắm. Nếu như muốn biết rõ về tình trạng cơ thể của ông cụ Quý thì phải đi bệnh viện kiểm tra toàn bộ các bộ phận”, Lý Ba lắc đầu, sau đó bất đắc dĩ nói.
“Nói bậy, nếu như y thuật của anh không tốt thì nhà họ Hạ tôi còn mời anh về làm bác sĩ riêng làm gì. Đã như vậy thì đưa đến bệnh viện kiểm tra đầy đủ một lần đi”, Hạ Thanh Minh lại trợn mắt, sau đó lập tức chuẩn bị cho người đưa Quý Vân Hải đến bệnh viện.
“Ông Hạ, không cần đi bệnh viện”, lúc này Quý Chiêm Quân đột nhiên mở miệng, sau đó ông ta dặn dò người làm cầm một xấp giấy tờ in lên đưa cho Hạ Thanh Minh.
“Đây là cái gì? Tôi xem không hiểu”, căn bản là Hạ Thanh Minh còn không thèm nhận, đương nhiên ông ta có thể biết đây là kết quả kiểm tra của bệnh viện.
Lúc này ông ta ra hiệu cho Lý Ba tiếp nhận những tờ kết quả kiểm tra kia.
Sau khi Lý Ba tiếp nhận những tờ kết quả kiểm tra kia, anh ta xem qua một lượt, chỉ là càng xem anh ta nhíu mày càng chặt.
“Ông Hạ, tôi đã xem hết những kết quả kiểm tra này của bệnh viện, dữ liệu cho thấy tất cả đều bình thường, mà ngày kiểm tra lại là ngày hôm qua cũng không có sự thay đổi quá lớn”, Lý Ba bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói với Hạ Thanh Minh.
Nghe thấy Lý Ba nói, Hạ Thanh Minh lại nhíu mày, ông ta không ngờ rằng kết quả lại như thế này.
Lẽ nào cảm giác của ông ta sai rồi?
“Ông Hạ, nếu đã kiểm tra xong thì mời ông vào chỗ đi, tôi có thể hiểu được những lo lắng của ông Hạ. Nhưng mà ông Hạ à, ông làm loạn một trận như thế, làm như con cháu chúng tôi đều bất hiếu hết vậy, ông nói xem bây giờ nên làm cái gì?”
Quý Chiêm Quân nghe thấy kết quả này thì cũng không cảm thấy bất ngờ, sau đó ông ta lạnh lùng nói với Hạ Thanh Minh.
“Tôi…”, vẻ mặt Hạ Thanh Minh lạnh lẽo, lúc này muốn nói cái gì đó.
“Hay là để tôi đến xem qua một chút?”, lúc Hạ Thanh Minh đang muốn cúi đầu vì cảm thấy đuối lý thì một âm thanh đột nhiên truyền đến.
Đám người Quý Chiêm Quân vốn còn đang đợi đến lúc Hạ Thanh Minh cúi đầu, kết quả không ngờ tới là nửa đường còn xuất hiện một kẻ ngáng chân, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang.
Vốn dĩ Trần Thanh cũng không muốn đứng ra, nhưng anh không muốn một người già công trực thẳng thắn như vậy chịu oan ức, hơn nữa cũng vừa khéo khiến cho Tuyên Hoàng yên tâm lại.
Đương nhiên, chủ yếu là do anh không thích Quý Chiêm Quân và những người con cháu của nhà họ Quý, mỗi một người đều cực kỳ dối trá, chỉ cần nhìn qua cũng đã khiến người ta chán ghét.
Cho nên anh mới đứng ra.
“Cậu là ai? Nếu như tới tham dự bữa tiệc mừng thọ thì xin mời ngồi xuống, nếu muốn tới quấy rối thì đừng trách nhà họ Quý chúng tôi không khách khí”, lúc này cơn tức trong lòng Quý Chiêm Quân vô cùng lớn, đặc biệt là khi nhìn người đàn ông đi cùng Tuyên Hoàng kia, cho nên khi nói chuyện cũng không thèm nể nang gì.
“Ông Hạ, chào ông, tôi tên Trần Thanh, là một kẻ hèn mọn bất tài, cũng là một tên bác sĩ quèn, nếu như không ngại thì có thể cho tôi xem qua tình trạng của ông cụ Quý được không?”, Trần Thanh vốn không thèm để ý đến Quý Chiêm Quân, trực tiếp chắp tay, mở miệng xin phép Hạ Thanh Minh.
“À, đương nhiên là không ngại, nhưng mà cậu có nắm chắc không?”, vẻ mặt của Hạ Thanh Minh hơi biến đổi, đứng ra vào lúc này nếu không phải kẻ ngu thì chính là người có kỹ thuật chữa bệnh cao siêu.
Nhưng mà nhìn người trẻ tuổi này không giống một kẻ ngu, như vậy thì chính là người tự tin có kỹ thuật chữa bệnh cao siêu.
Đã như vậy thì ông ta cũng không để ý việc cho thêm một người đến xem bệnh.
“Đương nhiên là không có vấn đề gì, tôi nghĩ hẳn là gia chủ nhà họ Quý cũng sẽ không bận tâm chứ”, trong ánh mắt Hạ Thanh Minh mang theo một tia mong chờ, sau đó ông ta nhìn về phía Quý Chiêm Quân.
“Đương nhiên tôi không để ý, xin mời”, ý lạnh trong mắt Quý Chiêm Quân càng ngày càng rõ. Mẹ lão già này, ngược lại ông ta muốn xem người trẻ tuổi này có thể nhìn ra được cái gì hay không, nếu như không nhìn ra được thì cũng đừng trách ông ta không khách khí.
Trần Thanh mang theo ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua đám người Quý Chiêm Quân, sau đó anh đi tới trước mặt Quý Vân Hải, bắt đầu bắt mạch cho ông ta.
Không đến một phút, Trần Thanh đã buông lỏng tay.
Thực ra vừa rồi anh bắt mạch chỉ là làm dáng một chút thôi, tình trạng của Quý Vân Hải như thế nào, anh đã nắm rõ trong lòng.
“Ông Hạ, các vị, tôi đã biết tình trạng của ông cụ Quý rồi”, Trần Thanh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Thanh Minh, sau đó lại quét mắt một lượt qua tất cả mọi người, tự tin cao giọng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!