Chương 449: Ngân châm chuyển thành màu đen
“Được, vậy thì tôi sẽ nói”, Trần Thanh gật đầu, sau đó nhìn về phía mọi người nói: “Ông cụ Quý không bị bệnh, thật ra các dữ liệu về cơ thể của ông cụ Quý đều vô cùng tốt”.
Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, trái tim vốn đang treo lơ lửng của Quý Chiêm Quân lập tức được thả xuống, ông ta thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi ông ta còn sợ rằng tên nhóc này nhìn ra được điều gì, không ngờ tự mình sợ bóng sợ gió một hồi.
Mà vẻ mặt Hạ Thanh Minh lại tối sầm lại, lộ ra vẻ thất vọng.
Hiển nhiên kết quả này khiến cho ông ta tức giận.
Lúc này các khách mời xung quanh cũng đều hơi ngẩn ra, sau đó mọi ánh mắt nhìn về phía Hạ Thanh Minh đều trở nên kì quái. Đây là ông Hạ cậy già lên mặt, vậy mà lại quấy rối tiệc mừng thọ của nhà họ Quý, đây không phải là cố tình gây sự thì còn là gì.
“Mọi người không được sốt ruột, lời tôi nói còn chưa hết mà. Mặc dù dữ liệu về cơ thể của ông cụ Quý đều rất khỏe mạnh nhưng thân thể của ông ấy lại không khỏe mạnh”, Trần Thanh nhìn thấy vẻ mặt của tất cả mọi người, sau đó lại mở miệng nói một lần nữa.
“Có ý gì?”, nghe thấy Trần Thanh nói ra một kết quả khác với tất cả mọi người, Hạ Thanh Minh lập tức hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt ông ta trở nên khẩn thiết, ông ta hỏi.
“Ý ở đây là ông cụ Quý không phải bị bệnh mà là trúng độc”, hai mắt Trần Thanh nhìn về phía Quý Chiêm Quân, anh nói ra từng chữ từng chữ một.
“Ồ…”
Nghe thấy lời này của Trần Thanh, toàn bộ khách mời ở đây, kể cả Hạ Thanh Minh và Tuyên Hoàng đều ồ lên.
“Chuyện này… Sao có thể có chuyện đó?”
“Nếu như đúng là trúng độc vậy thì bệnh viện và bác sĩ Lý vừa rồi phải kiểm tra ra được chứ?”
“Tôi thấy tên nhóc này đang muốn lấy lòng mọi người đấy”.
“Nếu như thật sự muốn dùng những lời nói như vậy khiến mọi người quan tâm thì chỉ sợ cậu ta đã tính sai rồi”.
“Không sai, chỉ sợ Quý Chiêm Quân sẽ không bỏ qua cho tên nhóc này”.
Các khách mời xung quanh đều có ý nghĩ đầu tiên là không tin, dù sao bây giờ máy móc đã hiện đại đến mức nào rồi, làm gì có chuyện trúng độc mà không biết.
Trong lòng Hạ Thanh Minh cũng không ngừng khiếp sợ, ông ta không nghĩ đến người trẻ tuổi tên Trần Thanh này lại đưa ra một kết quả như vậy.
Tuy nhiên, trong lòng ông ta vẫn có chút tin tưởng, dù sao thì tình trạng của Quý Vân Hải đang bày ra trước mắt, nhất định là đã xảy ra vấn đề gì đó rồi.
Lúc này, Quý Chiêm Quân lại có chút bối rối, ông ta không nghĩ tới Trần Thanh lại thật sự nhìn ra được.
Không phải đã nói rằng không có người nào có khả năng nhìn ra được sao?
Lúc này Tuyên Hoàng đã cuống lên, cô ta nhanh chóng đi tới trước mặt Trần Thanh, nhìn anh rồi hỏi: “Anh rể, anh nói thật sao? Ông nội thứ hai của em thật sự trúng độc sao?”
“Đúng là trúng độc”, Trần Thanh gật đầu, rất chắc chắn nói.
“Cậu nhóc, cậu phải thật cẩn thận, nghĩ thông suốt đã rồi hẵng nói”, lúc này Hạ Thanh Minh mới mở miệng ra nói.
“Gia chủ nhà họ Quý, điều hòa nơi này vẫn đang bật ở mức mát lạnh như vậy, tại sao đầu ông lại chảy đầy mồ hôi thế kia? Là chột dạ sao?”, đột nhiên Trần Thanh nhìn về phía Quý Chiêm Quân, trong câu hỏi còn mang theo một chút trêu tức.
Vào lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Quý Chiêm Quân, chỉ thấy đầu Quý Chiêm Quân chảy đầy mồ hôi, phía sau lưng áo của ông ta giống như đã ướt đẫm.
Nhìn thấy dáng vẻ của Quý Chiêm Quân, tất cả mọi người đều hoài nghi không phải là Quý Chiêm Quân thực sự chột dạ đấy chứ.
Đồng thời, một ý nghĩa đáng sợ nảy sinh trong đầu bọn họ.
“Cậu nói linh tinh cái gì vậy? Tôi đâu có chột dạ, tôi đây là thận hư, cơ thể không tốt”, vẻ mặt Quý Chiêm Quân vô cùng hoảng hốt, sau đó ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nói ra một cái cớ sứt sẹo.
“Cơ thể không tốt thì nên đi bệnh viện, thận không tốt thì mua một ít đồ kia của động vật về mà ăn, có thể bồi bổ dần dần cho ông”, Trần Thanh từ tốn nói.
“Cậu…”, nghe thấy những gì Trần Thanh nói, Quý Chiêm Quân lập tức đỏ cả mặt, ông ta hận không thể một đao chém chết Trần Thanh.
“Ông Hạ, tôi đương nhiên sẽ phụ trách với những lời nói của mình, nếu như các vị không tin thì tôi có thể cho mọi người xem chứng cứ”, Trần Thanh chắp tay, nói chắc như đinh đóng cột.
“Được, cậu nghĩ gì thì làm đó đi, tôi đảm bảo cho cậu”, Hạ Thanh Minh hít sâu một hơi, lúc này mới gật đầu nói.
“Cảm ơn”, đương nhiên Trần Thanh biết rõ có sự đảm bảo của Hạ Thanh Minh thì cho dù Quý Chiêm Quân thật sự muốn làm gì cũng là không thể nào.
Sở dĩ nhà họ Quý có thể như ngày hôm nay đều nhờ vào ông cụ Quý Vân Hải này. Mặc dù người nhà họ Quý có những mối quan hệ rất rộng nhưng cũng là quan hệ với ông cụ, không liên quan gì đến Quý Chiêm Quân cả.
Cho nên, Hạ Thanh Minh muốn làm gì thì Quý Chiêm Quân cũng không có khả năng ngăn cản.
“Các vị, ai mang theo ngân châm thì xin hãy cho tôi mượn dùng một chút”, Trần Thanh nói với tất cả các vị khách mời.
“Ở chỗ tôi có ngân châm, không biết có thể dùng được hay không?”, Trần Thanh vừa mới nói xong, Lý Ba đột nhiên lên tiếng. Sau đó anh ta lấy một túi da đựng bộ kim ngân châm ở trong hòm thuốc của mình, sau khi mở ra, bên trong là đủ loại ngân châm có độ dài dài ngắn hoặc kiểu dáng khác nhau.
“Vô cùng được, cảm ơn”, Trần Thanh chắp tay nói.
“Không cần khách khí”, lúc này trong lòng Lý Ba tràn ngập tò mò, anh ta muốn biết người trước mặt, Trần Thanh này rốt cuộc đã dùng biện pháp gì chứng minh ông cụ thật sự trúng độc.
Sau đó Trần Thanh rút một cây ngân châm có độ dài tầm trung ra, nắm lấy một ngón tay của Quý Vân Hải, tiếp theo anh đâm cây ngân châm châm vào đầu ngón tay.
Máu tươi đỏ sẫm chảy từ trên đầu ngón tay xuống, mà Trần Thanh đã lấy một cái bát ra hứng từ lâu rồi.
“Mau nhìn xem, ngân châm đã biến thành màu đen rồi”.
Đúng lúc đó, có người tinh mắt thấy được nửa đầu cây ngân châm Trần Thanh cầm trong tay đều biến thành màu đen như mực, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
“Quả nhiên là có độc”.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Trần Thanh đều trở nên kính nể vô cùng, bọn họ không ngờ chỉ là kiểm tra đơn giản mà anh có thể kiểm tra ra Quý Vân Hải trúng độc.
Phải biết rằng khi đi kiểm tra ở bệnh viện chắc chắn có kiểm tra máu, nhưng cũng không thể kiểm tra ra được kết quả gì.
“Các vị không nên gấp gáp, có rất nhiều cách có thể làm cho ngân châm biến thành màu đen, trúng độc chỉ là một trong những cách đó”, Trần Thanh nhìn thấy tất cả mọi người đều có chút kích động thì tranh thủ thời gian nói ra.
“Đi tìm cho tôi một ít vật còn sống”, lúc này sắc mặt Hạ Thanh Minh vô cùng âm trầm, ông ta phân phó với người mà mình đưa đến.
“Nếu như bên trong máu ông cụ Quý có chứa kịch độc thì những tờ giấy kết quả kiểm tra của bệnh viện kia là như thế nào?”, lúc này Lý Ba vô cùng khó hiểu, anh ta mở miệng hỏi.
Anh ta vô cùng kính nể Trần Thanh, anh ta không ngờ rằng lại có người trẻ tuổi như vậy mà có thành tựu như thế này, kỹ thuật chữa bệnh còn giỏi hơn so với mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!