Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 452: Phệ tâm cổ

“Cho dù các người biết thì có thể làm gì? Tôi nói cho các người biết, nếu như việc của chúng tôi lộ ra, người gặp chuyện không may chính là các người”, Quý Chiêm Quân nhìn thấy độc dược được tìm thấy trong túi mình, biết lợi thế đã mất, nhưng ông ta vẫn điên cuồng kêu gào.

“Anh đúng là không biết hối cải, người này là bố anh, mà anh còn dám ra tay nặng như vậy”, Hạ Thanh Minh tức giận đến phát run, chỉ vào Quý Chiêm Quân quát lớn.

“Hừ, ông ta là bố tôi thì làm sao? Ông ta có lúc nào coi tôi là gia chủ của nhà họ Quý chưa? Cho dù là người của gia tộc khác, cũng không coi tôi là gia chủ của nhà họ Quý, có chuyện gì cũng muốn hỏi ông ta trước, tôi rất kém cỏi sao?”

Lúc này hai mắt Quý Chiêm Quân đỏ bừng, tức giận nói, sau đó ông ta đột nhiên nhìn về phía bố mình Quý Vân Hải, chỉ thiếu nước đi lên cắn xé ông ta.

“Anh đúng là một tên súc sinh, chỉ vì một chút quyền lợi mà lại làm ra sự việc này, bố anh chỉ có mỗi anh là con trai, sau này nhà họ Quý không dành cho anh thì dành cho ai, sao lại phải so đo khoảng thời gian này?”, Hạ Thanh Minh nghe lời Quý Chiêm Quân nói lập tức nổi giận mắng.

“Tôi cũng đã ngoài năm mươi, đợi tới lúc ông ta để lại cho tôi còn cần thêm bao nhiêu năm nữa? Tôi còn không bằng một con rối, người nào người nấy ai ai cũng cười vẻ hào nhoáng bên ngoài của tôi, đã nhiều năm như vậy, tôi sống dễ dàng à? Tôi không thể đợi thêm một ngày nào nữa, các người không thể hiểu nổi cảm giác này đâu”.

Bộ dạng Quý Chiêm Quân điên cuồng, hung dữ nói.

Nhìn thấy bộ dạng này của Quý Chiêm Quân, đám người Trần Thanh cảm thấy ông ta có chút đáng thương, bị lợi ích che mờ đôi mắt, chẳng những che mờ mắt, mà còn che cả tâm trí, còn mất hết cả lương tâm, có thể nói, ông ta không còn là người bình thường.

Tục ngữ có câu, nếu muốn giết chết một người, đầu tiên phải khiến cho họ phát điên.

Quý Chiêm Quân đã điên rồi!

Hai người Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu nhìn bố mình đang phát điên lập tức cả người ớn lạnh, bọn họ chưa bao giờ thấy bố mình điên dại như vậy bao giờ, bọn họ còn không nhận ra nổi bố mình nữa rồi.

“Mọi người, tiệc mừng thọ nhà họ Quý đến đây là kết thúc, thật sự xin lỗi mọi người”, Hạ Thanh Minh biết mọi chuyện tiếp theo xảy ra không thích hợp để cho nhiều người ở đây nhìn thấy, cho nên lúc này đứng ra, chắp tay nói với các vị khách đang ngồi.

“Ông Minh cũng không cần khách sáo như vậy, chúng tôi lập tức sẽ rời đi”, bọn họ cũng biết, những chuyện như thế này tốt nhất là không nên tham dự, cho nên bọn họ lục tục đứng dậy rời đi.

“Giữ lại những người này cũng là một tai họa”, Trần Thanh nhìn về phía những tên đàn ông đang bò dậy kia, anh đi lên phía trước, nhanh chóng đánh nát đan điền của những người này, về sau những người này sẽ không thể tu luyện được nữa.

“Quý Chiêm Quân, anh hẳn phải biết kết cục của anh cũng không được tốt, nói ra người đứng phía sau anh đi”, lúc này Hạ Thanh Minh nhìn Quý Chiêm Quân hỏi.

“Ha ha... Các người muốn biết người đứng sau tôi là ai à? Nằm mơ đi, tôi sẽ không bao giờ nói”, nghe được lời Hạ Thanh Minh, ánh mắt Quý Chiêm Quân lộ vẻ hoảng sợ, đoạn lại kiên định nói.

Khuôn mặt Hạ Thanh Minh cứng lại, gương mặt bỗng trở nên xám xịt, ông ta cũng cảm thấy không đáng cho người bạn già này của mình.

Mà Trần Thanh lại cảm thấy kỳ lạ, theo lý thuyết Quý Chiêm Quân này không phải đồ đần, tại sao làm đến mức này rồi còn không biết ăn năn?

Đặc biệt là Trần Thanh vừa mới nhận ra trong mắt Quý Chiêm Quân hiện lên một chút hoảng sợ rồi lại biến mất, chắc chắn là có chuyện gì đó khiến ông ta sợ hãi.

Mà điều khiến cho Quý Chiêm Quân cảm thấy sợ hãi, có lẽ là người đứng phía sau ông ta, hay nói cách khác chính là một tổ chức nào đó.

Có khi nào Quý Chiêm Quân có điểm yếu gì bị người ta tóm được không?

Hoặc là...

Nghĩ tới đây, Trần Thanh dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu của mình, nhìn cả người Quý Chiêm Quân.

Mãi tới khi anh nhìn thấy một con bọ nhỏ đang ở gần vị trí trái tim của Quý Chiêm Quân, nó có kích thước chỉ bằng một đốt ngón tay người lớn, lúc này anh mới hiểu ra.

Điều mà Quý Chiêm Quân sợ không nằm ở đâu khác, mà chính là cổ trùng ở ngay trong người ông ta.

Đây là loại cổ trùng độc nhất Miêu Cương, tên là Phệ tâm cổ, loại cổ trùng này vô cùng tàn độc, mẫu trùng có một nhưng lại có vô số trùng con, những mầm mống trùng con này chỉ cần dùng một con đã có có thể khống chế được một người.

Một khi người bị khống chế có suy nghĩ phản bội, thì người nắm trong tay mẫu trùng sẽ biết, sau đó để cho mẫu trùng hạ lệnh, khiến trùng con cắn nuốt hết trái tim của người đó.

Mà quá trình ăn hết trái tim không phải ăn một cái là hết, mà là từng chút một, đau đớn trong quá trình bị ăn này cho dù là người khỏe mạnh cứng rắn nhất thế giới này cũng không chịu nổi.

“Nếu như tôi nói, tôi có thể hóa giải phệ tâm cổ cho ông, ông có nói rõ ràng mọi chuyện cho chúng tôi biết không?”, Trần Thanh nhìn chằm chằm vào Quý Chiêm Quân, sau đó nhẹ giọng hỏi.

Nghe được Trần Thanh nói vậy, trong mắt Quý Chiêm Quân lập tức lộ vẻ khiếp sợ, ông ta không ngờ Trần Thanh lại nhìn ra được ông ta trúng phệ tâm cổ.

Nhưng mà đối với sự giúp đỡ của Trần Thanh, ông ta không dám sinh ra tâm tư khác thường gì, bởi ông ta biết, nếu mình có suy nghĩ phản bội, chỉ sợ phệ tâm cổ sẽ lập tức giết chết ông ta.

“Yên tâm đi, chỉ cần ông không nói ra lời phản bội nào, sẽ không bị người kia phát hiện, phệ tâm cổ này không thần kỳ đến thế, nhất định phải có ý định phản bội mãnh liệt, mới có thể kích phát được cơ chế phản vệ của nó”.

Nhìn thấy vẻ mặt kiêng dè của Quý Chiêm Quân, Trần Thanh không nhịn được nói ra.

“Nhóc con Trần Thanh này, cậu nói phệ tâm cổ là ý gì?”, Hạ Thanh Minh bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của Trần Thanh và Quý Chiêm Quân, không nhịn được lòng hiếu kì mở miệng hỏi.

“Phệ tâm cổ chính là...”, úc này Trần Thanh mở miệng giải thích cho bọn họ nghe.

Nghe xong lời giải thích của Trần Thanh, bọn họ lập tức hít sâu một hơi, bọn họ ai cũng không nghĩ tới trên thế giới còn có thứ khủng khiếp như vậy, nếu như thứ này thực sự chui vào bên trong cơ thể con người thì sẽ rất kinh khủng.

“Ông dùng ánh mắt nói cho tôi là được, nếu đồng ý, nháy mắt hai lần, nếu không đồng ý, vậy thì không cần có phản ứng gì”, Trần Thanh không phải là người tốt, việc Quý Chiêm Quân sống hay chết, cũng không liên quan gì tới anh.

Điều anh tò mò là những thứ độc dược này tới từ đâu.

Phải biết rằng dược liệu dùng để tạo nên những độc dược này vô cùng hiếm, mà anh lại muốn dùng Thúy Linh chi để luyện ra Duyên thọ đan, cần có dược liệu hiếm, mà những thứ anh muốn tìm lại có trong thành phần của độc dược này.

Điều này khiến cho Trần Thanh có cảm giác vui sướng đến phát điên, đi mòn gót giày mà không tìm thấy, tới lúc gặp được lại chẳng tốn chút sức lực nào.

Quý Chiêm Quân cũng không phải đồ ngốc, nghe Trần Thanh nói, ông ta biết, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để ông ta thoát khỏi tổ chức thần bí này.

Lúc này Quý Chiêm Quân nhanh chóng nháy mắt hai lần.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT