Chương 457: Trắng bệch như tờ giấy trắng
Lúc mắt xuyên thấu quét được nửa vòng, vốn không hề phát hiện được gì, Trần Thanh lập tức triển khai Tiêu Dao Bộ, tốc độ nhanh như chớp, nhưng lại lặng lẽ vụt về phía trước.
Trong quá trình chạy, mắt xuyên thấu của anh vốn không ngừng quét khắp mọi nơi, hy vọng có thể nhìn thấy một vài bóng dáng mà mình muốn thấy.
Nhưng đã quét qua một nửa bến tàu mà vẫn chưa thấy gì.
“Hả?”, lúc Trần Thanh thấy vết máu ở trên bến tàu gần bờ biển nhất, còn có một số vỏ đạn, thì đồng tử của anh đột nhiên co rút lại.
Tốc độ bỗng nhiên trở nên nhanh hơn hẳn, anh không ẩn thân hình nữa, tăng tốc độ nhanh nhất phóng về phía trước.
Lúc Trần Thanh đang tìm kiếm, dưới vách núi cạnh bến tàu cách anh không xa, bốn bóng người nhếch nhác đang ngâm mình trong nước biển, hai tay ôm vào vách núi.
Sắc mặt của một người trong số họ trắng bệch như tờ giấy trắng, tay bám lấy vách núi hơi run rẩy, nhưng cậu ta liều mình che đi, không muốn cho đồng đội nhìn thấy.
“Đúng là xui xẻo, thực lực của những người này quá mạnh. Đạn cũng không làm gì được họ. Nếu không phải chúng ta quen với các trận dã chiến, e là đã sớm bị đám người này đuổi kịp”, chàng trai có làn da ngăm khẽ nói.
“Quả nhiên, nhân tài ẩn dật ở Hoa Hạ, người có thân thủ như vậy nếu lăn lộn trong thế giới ngầm, e là rất nhanh có thể nổi tiếng rồi”, vẻ mặt của Hắc Kiện khá kinh ngạc lên tiếng.
“Nếu những thế lực này cả sức lực và quân sự dều mạnh như thế thì còn có chỗ cho chúng ta lăn lộn không chứ?”, Tật Phong lại bĩu môi, vẻ mặt ấm ức lên tiếng.
“Ưng Chuẩn, cậu sao vậy?”, chính ngay lúc này, Tật Phong phát hiện Ưng Chuẩn có gì đó không ổn, cậu ta vội vàng hỏi ngay.
“Tôi… tôi không sao, còn chịu nổi”, Ưng Chuẩn từ từ mở mắt, sau đó lắc đầu.
“Sao Huyết Lang vẫn chưa tới? Giờ là lúc nào rồi?”, nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sốt sắng, chờ Trần Thanh có thể nhanh chóng tới đây.
“Đám người kia e là đang ở gần đây. Thật ra tôi cũng không hy vọng Huyết Lang tới, tuy thực lực anh ấy mạnh hơn chúng ta, nhưng đối mặt với những võ giả kia, e là cũng không có kế hay”, Ưng Chuẩn là tay bắn tỉa, tuy bị thương nhưng đầu óc của cậu ta vẫn tỉnh táo như thường.
“Sao cậu không nói là mình bị thương sớm hơn? Nếu không, chúng ta cũng sẽ không trốn tới đây. Nước biển này sẽ khiến vết thương thêm nghiêm trọng”, Hắc Kiện đỡ kính trên sống mũi, cậu ta có chút bực bội nói.
“Không được, tôi không thể trơ mắt nhìn Ưng Chuẩn như vậy. Các người đưa Ưng Chuẩn đi trước đi, tôi sẽ đánh lừa bọn họ”, vẻ mặt của Tật Phong vô cùng kiên quyết, không chờ ba người họ lên tiếng, hai tay cậu ta bỗng dưng dùng sức, cả người xông ra khỏi mặt nước rồi leo lên vách đá.
Thực lực của Tật Phong là mạnh nhất, đợi tới lúc họ muốn ngăn cản thì Tật Phong đã trèo lên đỉnh, có muốn ngăn cản cũng không kịp.
“Chết tiệt, đi, nhanh chóng đưa Ưng Tử rút trước, tôi đi tiếp ứng cho Tật Phong”, Cẩu Tử bèn vỗ vai của Hắc Kiện và nói.
“Yên tâm đi. Cho dù liều cái mạng này, tôi cũng đưa Ưng Tử ra ngoài”, Hắc Kiện vẫn chưa khôi phục lại sự bình tĩnh và nhã nhặn vốn có, ánh mắt khát máu khủng khiếp, ảm đạm nói.
Lúc này Ưng Chuẩn đã ngất, hiển nhiên, việc liều mạng che giấu vừa rồi khiến cậu ta tiêu hao tinh lực cuối cùng.
“Giao cho cậu đó”, thấy Ưng Chuẩn đã ngất, Cẩu Tử gật đầu với Hắc Kiện, sau đó học theo Tật Phong, bay nhanh lên trên.
“Phát hiện một chú chuột nhắt ở đây, mau tới đây đi”, sau khi Tật Phong trèo lên đỉnh, vốn không ẩn mình, nhanh chóng thu hút sự chú ý của truy binh.
Lúc Tật Phong thấy những người này đã bị thu hút thì bèn triển khai tốc độ lao về phía xa.
Vừa chạy, cậu ta vừa quan sát những người này có bị mình đánh lừa qua đây hay không. Chờ tới lúc xác định được những người này đều đang đuổi theo mình, Tật Phong mới triển khai tốc độ lần nữa.
Ở bến tàu bị bỏ hoang này, đám thuyền cá hỏng kia, căn nhà nhỏ thấp bé, còn có nhiều thứ lộn xộn đã thành chướng ngại vật tốt nhất, khiến cậu ta như cá gặp nước ở đây vậy.
Nhưng điều cậu ta dự tính sai nhầm là tốc độ của đám võ giả này, tưởng tằng đống chướng ngại vật này có thể trì hoãn tốc độ của họ.
Tốc độ của tên võ giả trung niên với chiếc mũi đỏ dẫn đầu nhanh nhất, trực tiếp nhảy lên trên những chướng ngại vật này, tốc độ nhanh hơn Cẩu Tử rất nhiều.
Tốc độ của đám võ giả đi theo phía sau tên mũi đỏ cũng không chậm, bám sát phía sau, kêu la muốn giết đám người Tật Phong.
“Tên nhãi, đừng có chạy. Mày chạy không thoát đâu”, tốc độ của tên võ giả mũi đỏ lại nhanh hơn một chút, cách Tật Phong chưa tới 10m, ông ta lập tức gào lên với Tật Phong.
Tật Phong vốn không đáp lại, chỉ liều mạng chạy về phía trước. Mục đích của cậu ta chính là muốn đánh lừa đám truy binh chết tiệt này, cho nên cố chạy càng xa càng tốt.
“Mau dừng lại cho tao”, thấy tên nhãi này không trả lời, còn liều mạng bỏ chạy, tên võ giả mũi đỏ đột nhiên tức lên, tung một cước vào mái chèo, đá văng mái chèo về phía Tật Phong.
Tật Phong vốn không ngờ người phía sau lại hành động như vậy, cảm nhận được tiếng gió rít phía sau, cậu ta liều mình né sang một bên, nhưng vẫn bị đánh trúng nửa người.
“Hừ!”, Tật Phong gào lên một tiếng, cả người bị va đập vào chiếc thuyền đánh cá đổ nát, đến mức khiến chiếc thuyền đánh cá thủng một lỗ.
“Tên nhãi, mày còn chạy à, lúc nãy không phải chạy nhanh lắm sao, sao bây giờ không chạy nữa rồi?”, tên võ giả mũi đỏ thấy mình đập trúng đối phương rồi thì chợt cười nhạo, một bóng dáng vụt qua trước mặt Tật Phong. Ông ta từ trên cao nhìn xuống thấy Tật Phong đang vật vã liều mạng muốn đứng lên.
“Phụt…”, Tật Phong phun ra ngụm máu tươi, vẻ mặt trở nên trắng bệch, rõ ràng cú đá lúc nãy đã khiến cậu ta bị thương rất nghiêm trọng.
“Hồng gia, lợi hại thật”, thấy Hồng Thịnh đánh ngã đối phương, tên võ giả phía sau đuổi kịp tới rồi không ngừng nịnh hót Hồng Thịnh.
“Hừ, chỉ là một tên bình thường nhỏ bé, có gì đáng tự hào chứ”, tên võ giả mũi đỏ Hồng Thịnh rất đắc ý với lời nịnh bợ này, nhưng miệng lại thốt ra lời vô cùng khiêm tốn.
“Nhưng, Hồng gia, sao chỉ có một tên vậy? Còn ba tên kia đâu?”, có người nghi ngờ hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!