Chương 459: Hai mắt đỏ ngầu
“Mau dừng tay lại cho tôi, một đám đàn ông các người không biết xấu hổ à, còn tôi thấy gớm lắm rồi đây, mau tránh ra cho tôi, để tôi tự làm”, Tật Phong biết, đối mặt với những võ giả này, cậu ta vốn không thể nào chạy thoát, chỉ đành chuẩn bị kéo dài thời gian.
Nghe Tật Phong nói vậy, động tác của đám người kia ra đột nhiên tỏ ra vụng về.
Đàn ông cởi quần áo của đàn ông, đây đúng là biến thái quá.
Tật Phong khá khó khăn khi bắt đầu cởi đồ trên người mình. Dù gì cậu ta cũng bị thương, động tác không được nhanh cho lắm.
Nhưng mà, Tật Phong thấy đám võ giả kia chuẩn bị đi khỏi rồi quay về chỗ ngồi, lúc này mới khiến cậu ta thở phào.
Cách nơi này không xa, Cẩu Tử bèn dùng ống nhòm thấy Tật Phong bị bắt, nhưng đối mặt với đám võ giả này, cậu ta lại không thể xông lên như vậy được.
Cậu ta biết, nếu cứ xông lên thì e là không những không cứu được Tật Phong, ngược lại còn khiến bản thân bị vào tròng nữa.
Ông ta muốn xem thử đám người này sẽ làm gì?
Lúc ông ta thấy Tật Phong tự cởi đồ của mình, đột nhiên ông ta nghi ngờ, lẽ nào đám người này đều là biến thái?
Thích nhìn đàn ông cởi đồ!
Lúc Tật Phong bắt đầu cởi đồ của mình xong, đám võ giả có mặt đột nhiên đều hít một hơi thật sâu.
Vì trên người của Tật Phong, có những vết sẹo không bình thường. Những vết sẹo này có vết thương do dao, do súng, còn có vết thương xuyên thấu rất nguy hiểm.
Có thể nói, trên người của Tật Phong không chỗ nào mà không có vết thương.
Nhìn tới đây, mọi người đều im lặng một lúc. Nghĩ tới người này đã chịu nhiều đau khổ như vậy, vết sẹo như thế, mức độ đau đớn chắc cũng không thua việc tùng xẻo trong lưới cá.
Trong mắt của Hồng Thịnh loé lên một tia kinh ngạc. Trước đó tên nhãi này nói với mình là không sợ hình phạt tùng xẻo, ông ta không hề tin.
Nhưng sau khi thấy những vết sẹo trên người của Tật Phong, ông ta bèn biết rằng tên này nói không sợ quả đúng là sự thật.
“Khâm phục, mày đúng là đàn ông”, Hồng Thịnh kiềm chế hồi lâu và thốt ra một câu như vậy.
“Nhưng hôm nay mày cũng khó thoát khỏi số mệnh bị tra tấn này. Nếu bây giờ mày nói tao biết, tao sẽ cho mày được chết một cách đàng hoàng”, sau đó Hồng Thịnh nói với giọng ảm đạm.
“Đừng có nhiều lời nữa. Ông không thể bớt nói đi mấy câu này sao? Muốn ra tay thì cứ ra tay, càm ràm chẳng ra đàn ông chút nào”, Tật Phong hừ lạnh một cái và nói.
“Được, đây là do mày tự chọn đấy”, Hồng Thịnh xụ mặt xuống, lập tức vẫy tay, những người kia trực tiếp trói Tật Phong vào lướt đánh cá.
“Tên nhãi, mày nói xem, tao nên cắt miếng thịt ở chỗ nào trước đây?”, Hồng Thịnh rút ra một con dao găm sắc bén, liếm lưỡi dao rồi điên cuồng lên tiếng.
“Mau ra tay đi. Nếu còn không ra tay thì ông chính là cháu trai của tôi đấy”, Tật Phong cười lớn tiếng. Cậu ta tiếp tục chọc tức ông ta.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, tao sẽ thành toàn cho mày”, Hồng Thịnh cười gằn một cái, sau đó vung con dao găm trong tay, trực tiếp cứa vào miếng thịt trên người của Tật Phong, miếng thịt dính máu rơi xuống đất.
Trong mắt của Tật Phong lộ ra vẻ đau đớn nhưng cậu ta cũng không nhíu mày.
“Tiếp tục đi cháu trai, nếu hôm nay không cắt thịt của ông đây thì ông đây quay lại, chắc chắn sẽ từng dao lóc thịt ông đó”, Tật Phong cười khẩy và nói tiếp.
“Được lắm, tao thích tính cứng đầu của mày, nhất định phải duy trì đó, đừng khiến tao thất vọng nha”, Hồng Thịnh tức tối rồi cười, tên khốn này cứ luôn miệng gọi ông ta là cháu trai thì sao mà không tức giận được chứ.
“Ặc…”
Lại một dao vung lên và một miếng da rơi xuống.
Cẩu Tử đứng từ xa nhìn cảnh này cũng thấy đau đớn, cậu ta cắn chặt răng mình, không để bản thân lộ ra tiếng kêu phẫn nộ.
Sau khi Hồng Thịnh cứa 7 8 nhát dao, đám võ giả xung quanh cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, có vẻ không dám nhìn tiếp, đúng là khủng khiếp quá đi, chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấy không chịu nổi cơn đau đớn này rồi.
“Đúng là có khí phách. Bỏ đi, tao cũng không muốn chơi nữa, kiếm tiền quan trọng. Chờ bắt được đám đồng bọn kia của mày thì tao lần lượt tính sổ với từng người bọn mày”, Hồng Thịnh đột nhiên thay đổi, sau đó nghiêm nghị nói.
“Tiếp tục đi, ông còn chưa khiến tôi kêu lên một tiếng mà, sao đã dừng lại rồi?”, Tật Phong nghe Hồng Thịnh nói vậy thì đột nhiên trong lòng dân lên cảm giác bất an. Cậu ta tiếp tục chọc tức ông ta.
“Mày không cần dùng chiêu khích tướng. Tao tỉnh táo rồi, đối phó với hạng người như mày, cứng rắn là không được. Mày lại trọng tình trọng nghĩa như vậy, chờ sau khi tao bắt được đám đồng bọn kia của mày, tao lại giày vò bọn mày, để bòn mày cùng nhau kiên cường tới cùng”.
“Dù sao bây giờ mày cũng là cừu non gánh tội thay, chạy không thoát, giày vò mày khi nào mà chẳng được chứ”.
Hồng Thịnh nói xong thì thu con dao găm lại.
“Nhớ canh chừng hắn cho chặt chẽ, tao đi bắt chuột nhắt đây”, ánh mắt của Hồng Thịnh lộ ra một tia gian xảo, sau đó bóng dáng ông ta di chuyển với tốc độ nhanh rồi phóng ra ngoài.
Tật Phong thấy hành động này của Hồng Thịnh thì đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác bất an, cậu ta vội nhìn theo.
Những tên võ giả kia dĩ nhiên cũng đơ ra và nhanh chóng nhìn theo
“Không xong rồi”, Cẩu Tử đang quan sát bọn họ từ xa thì bỗng hét lên, nhanh chóng chạy ra phía sau.
Cậu ta biết, mình đã bị phát hiện rồi.
Dĩ nhiên Tật Phong cũng nhìn thấy Cẩu Tử. Điều này khiến cậu ta nhất thời hơi tức tối, tên khốn này, không đưa Ưng Chuẩn và Hắc Kiện đi khỏi cho yên lành, còn chạy tới đây làm gì.
Cậu ta biết, Cẩu Tử tiêu rồi, chắc chắn sẽ bị đuổi kịp.
Phải biết là cậu ta có biệt hiệu Tật Phong, chính là vì tốc độ cậu ta nhanh, tốc độ nhanh nhất mà còn không chạy thoát chứ đừng nói cái tên Cẩu Tử này.
Quả nhiên, một lúc sau, Hồng Thịnh đã lôi Cẩu Tử tới trước mặt của Tật Phong và ném sang bên cạnh cậu ta.
“Trọng tình trọng nghĩ ha, không biết tao giày vò người anh em tốt của mày một trận, mày còn có thể chịu được không?”, sau đó Hồng Thịnh cho người cởi đồ của Cẩu Tử ra.
Lúc họ thấy những vết sẹo trên người Cẩu Tử cũng không ít hơn Tật Phong là bao. Hơn nữa nhiều vết sẹo nhìn thì thấy rất là nguy hiểm, tuyệt đối là vết thương chí mạng, thật không biết làm sao mà họ có thể sống sót nổi sau khi đã bị chấn thương nghiêm trọng như vậy nữa.
“Thật là thú vị, đúng là rất muốn biết các người rốt cuộc là ai? Nhưng, thôi đi, dù sao cũng là người chết, không quan trọng nữa”, sau đó Hồng Thịnh bịt miệng của Cẩu Tử, rồi lấy một lưới đánh cá khác nhốt cậu ta vào.
“Tiếp theo tao hỏi, mày trả lời. Nếu không trả lời, hoặc tao cảm thấy mày trả lời sai, vậy thì đừng trách tao, có lẽ cần phải cứa thêm nữa rồi?”, Hồng Thịnh nở nụ cười mang rợ và nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!