Chương 461: Có giác ngộ rõ ràng
“Ồ? Tông sư võ đạo, vậy ông nói nghe xem sư phụ ông là ai?”, nghe Hồng Thịnh nói thế, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, hỏi.
Tông sư võ đạo à, cũng không phải là anh chưa từng giết bao giờ.
Trần Thanh sơ cứu qua cho hai người kia, quan trọng nhất là chữa khỏi cho nội thương của Tật Phong.
Trước kia ánh sáng vàng từ đôi mắt xuyên thấu của Trần Thanh chỉ có thể trị liệu kinh mạch, mà hiệu quả của việc trị liệu đó cũng không quá tốt, chữa trị xong cho một người cũng đủ làm anh mệt muốn chết.
Mà lần này, sau khi mắt nhìn xuyên thấu đã tiến hóa, thì ánh sáng xanh của nó chẳng những có thể trị liệu kinh mạch, mà còn có thể chữa trị nội thương.
“Hừ, đã là một võ giả thì hẳn là mày cũng đã biết tên tuổi của sư phụ tao. Sư phụ tao chính là thầy Lữ, không đúng, trước kia gọi là thầy Lữ, bây giờ phải gọi là Lữ tông sư mới đúng”, Hồng Thịnh vô cùng ngạo nghễ nói.
“Có phải là đầu óc của ông bị tật gì không? Họ Lữ nhiều như thế, sao tôi biết được sư phụ ông là con lừa nào?”, Trần Thanh cười lạnh, nói.
“Mày… Mày lại dám sỉ nhục thầy của tao, mày xong đời rồi”, Hồng Thịnh nghe lời nói to gan đó của Trần Thanh xong lập tức điên lên.
“Nếu không nói thì ông vĩnh viễn không cần nói nữa”, Trần Thanh không muốn dây dưa với tên điên này nữa, hiện tại anh còn chưa biết Hắc Kiện và Ưng Chuẩn như thế nào, cho nên anh nhất định phải nhanh chóng xử lý cho xong chuyện này.
“Thầy của tao tên là Lữ Đại Vĩ”, Hồng Thịnh ngạo nghễ nói.
“Lữ Đại Vĩ đã đột phá được võ đạo tông sư rồi ư?”, nghe thấy Hồng Thịnh nói vậy, Trần Thanh lập tức kinh ngạc.
Anh không ngờ cái tên Lữ Đại Vĩ đưa cho mình Thiên Sướng Viên số một để nịnh nọt mình, chỉ trong một thời gian ngắn đã đột phá lên được võ đạo tông sư. Xem ra cái tên Lữ Đại Vĩ này có vận may không tệ đâu.
Dù sao thì võ đạo tông sư vốn không dễ đột phá. Hẳn là trong lúc chiến đấu với Vân Hạn Lâm, Lữ Đại Vĩ đã giác ngộ điều gì đó, nên mới đột phá được như vậy.
“Xem ra là mày đã từng nghe đến tên thầy tao rồi. Đã thế thì, thằng nhóc, thức thời thì giao lại hai thằng nhóc kia cho tao, tao có thể xin thầy tao nương tay, tha cho mày một cái mạng chó”, Hồng Thịnh nghe Trần Thanh nói như vậy, nhất thời, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Xem ra thằng quỷ này cũng biết thầy của ông ta.
“Ông và thầy ông đúng là có tính cách giống nhau, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, nghe Hồng Thịnh nói vậy với mình, trong mắt Trần Thanh lập tức xuất hiện sát khí.
“Mày đừng có làm loạn, tao nói cho mày biết, thầy đối xử với tao khá tốt. Nếu mày dám đụng đến một đầu ngón tay của tao thôi, thầy tao nhất định sẽ giết cả nhà mày”, nhìn thấy ý muốn giết người vừa chợt lóe lên trong mắt Trần Thanh, Hồng Thịnh lập tức giật nảy mình.
Ông ta cũng không muốn chết. Cho dù sau đó thầy của ông ta sẽ báo thù cho ông ta, thế nhưng đối với ông ta mà nói thì việc đó cũng chẳng có ích gì cả, bởi vì ông ta đã chết rồi.
“Tuổi tác của ông và ông ta không cách biệt lắm, thế mà ông lại bái Lữ Đại Vĩ làm thầy, ông đúng là một người kỳ lạ”, Trần Thanh căn bản không thèm để những điều Hồng Thịnh vừa nói vào lòng, phỉ nhổ.
“Ai cần mày lo”, nghe Trần Thanh nói mấy lời như vậy, Hồng Thịnh giống như con mèo bị đạp phải đuôi.
Lúc trước, khi ông ta bái người ta làm thầy, cũng đã có lời đồn đại như vậy, dù sao thì độ tuổi của ông ta và Lữ Đại Vĩ không chênh lệch quá nhiều, nhưng lại là thầy trò, quả thật là có hơi quái dị.
“Đưa tin cho Hắc Kiện, để cậu ta đến tập hợp ở đây”, Trần Thanh không tiếp tục nhiều lời với Hồng Thịnh nữa, mà nói thẳng với Cẩu Tử và Tật Phong.
“Đại ca, vì không để bị truy binh đuổi theo, chúng em đã cắt đứt liên lạc với nhau rồi, bây giờ không liên lạc được nữa. Mà Ưng Chuẩn còn đang bị thương”, Tật Phong cười khổ một tiếng, sau đó hơi ngần ngừ nói ra.
“Sao lại không nói sớm? Đi, dẫn tôi đến chỗ mà các cậu đã tách ra”, nghe được câu trả lời của Tật Phong, sắc mặt Trần Thanh lập tức thay đổi, sau đó anh tức giận nói.
“Vâng”, nghe Trần Thanh nói vậy, vẻ mặt Tật Phong và Cẩu Tử lập tức nghiêm túc lại, cúi đầu đáp lại anh.
“Dám xẻo thịt anh em của tôi, thì phải chuẩn bị tốt để bị xẻo thịt lại. Chỉ có điều bây giờ tôi còn đang có việc, chờ đó tôi sẽ trở lại xử lý ông”, Trần Thanh thẳng thừng ra tay, đánh nát đan điền của các võ giả xung quanh, sau đó mới nhìn Hồng Thịnh, nói.
“Mày… Mày muốn làm gì?”, nhìn thấy ánh mắt của Trần Thanh, trong lòng Hồng Thịnh lập tức dâng lên dự cảm bất thường.
“Không phải là ông thích xẻo thịt sao, như ông mong muốn thôi”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó một phát đánh nát đan điền của Hồng Thịnh, dao găm trong tay vung ra nhanh như chớp giật.
“A…”, bị Trần Thanh đánh nát đan điền, Hồng Thịnh đã sắp phát điên lên rồi, ngay sau đó, con dao găm trong tay Trần Thanh nhanh chóng xẹt qua người ông ta, không biết bao nhiêu nhát, chỉ có vài giây đồng hồ, Hồng Thịnh đã trở thành một người máu.
Chỉ có điều, Trần Thanh cũng không cắt đứt động mạch chủ của ông ta, cho nên mặc dù nhìn rất thê thảm nhưng trong thời gian ngắn tính mạng của ông ta không bị nguy hiểm gì.
“Cho ông thêm chút thời gian”, đối với Hồng Thịnh đang kêu gào thảm thiết, Trần Thanh không hề bị lung lay một chút nào, ánh mắt xuyên thấu đảo qua một lượt, nhanh chóng tìm thấy một chút mật ong đã quá hạn sử dụng.
Sau đó Trần Thanh đổ số mật ong đó lên những vết thương của Hồng Thịnh.
“Mày… Mày là ma quỷ, mày sẽ chết không được yên thân, thầy của tao nhất định sẽ giết mày”, lúc này, Hồng Thịnh đã hoàn toàn chìm trong sự sợ hãi. Mặc dù ông ta thích tra tấn người ta, nhưng lại không thích bị người khác tra tấn.
“Được, tôi rất mong chờ Lữ Đại Vĩ sẽ đến tìm tôi. Tôi đây lại muốn xem xem, sau khi đột phá được võ đạo tông sư rồi, Lữ Đại Vĩ có tiến bộ gì không. Đúng rồi, nếu như ông ta muốn hỏi tôi là ai, thì ông nói cho ông ta biết, tôi là Trần Thanh”, Trần Thanh nói chuyện vô cùng bình tĩnh với Hồng Thịnh, tựa như hai người bạn đang nói chuyện phiếm. Nếu như hình ảnh trước mặt không máu tanh như thế này…
“Mày… Mày là Trần gia”, nghe Trần Thanh nói như vậy, Hồng Thịnh lập tức trợn tròn mắt.
Danh tiếng của Trần Thanh ở thành phố Long Hải có thể nói là như sấm bên tai. Có thể nói, bất kỳ võ giả nào ở đây đều biết đến tên Trần gia.
Ra mắt lúc hơn hai mươi tuổi, đạt đến thiên tiên đại thành, đồng thời còn vượt cấp chém giết võ đạo tông sư, ai dám so với anh?
Còn đám võ giả vừa bị phá nát đan điền ở xung quanh nghe Trần Thanh tự giới thiệu xong, lập tức cảm thấy tuyệt vọng. Kẻ mạnh như thế này, bọn họ làm gì có cơ hội trả thù?
Chỉ có điều, so với những người đang sợ hãi, thì Hồng Thịnh còn đỡ hơn bọn họ nhiều.
“Ha ha…”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó nhấc hai người đàn em của mình lên, lao nhanh đi.
“Đại ca, anh cũng là võ giả sao?”, thực ra mặc dù hai người bọn họ đã bị cắt cho mấy nhát, nhưng đều là những vết thương ngoài da. Đối với những vết thương như thế này, bọn họ đã cảm thấy bình thường từ lâu rồi, vả lại còn có Trần Thanh xử lý giúp bọn họ, nên đã không còn vấn đề gì nữa.
Khi hai người bọn họ bị Trần Thanh xách đi lên xuống mấy lần đã đến vách đá lúc trước, Tật Phong và Cẩu Tử lập tức phải giật mình.
“Những chuyện đó sẽ kể chi tiết với các cậu sau. Đi thôi, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm bọn họ”, Trần Thanh không đi xuống dưới, mắt nhìn xuyên thấu quét qua một cái đã biết hai người kia đã rời đi, nên ngay lập tức mang hai người kia đi truy tìm theo dấu vết con đường của hai người Hắc Kiện.
Lấy sự hiểu rõ của Trần Thanh đối với bọn họ, cộng thêm sự tồn tại của cái ánh mắt nhìn xuyên thấu này, muốn truy tìm một ai đó thật sự rất dễ dàng.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!