Chương 463: Ôn lại chuyện cũ
"Hôm nay chúng tôi phải nghỉ ngơi, mời đi cho", sắc mặt của người phụ nữ lớn tuổi đột nhiên tối sầm xuống, bà ta liếc mắt ra hiệu cho mấy chị em đứng cạnh.
Mấy người kia lập tức hiểu ý của bà ta, nhanh chóng đuổi Trần Thanh đi.
Thấy mấy người đàn bà hung dữ như hổ gầm, sói hú, Trần Thanh chỉ biết cười khổ một tiếng, nói: "Xin các cô chờ thêm một chút nữa, tôi là bạn của hai người kia. Bọn họ nghe thấy tôi gọi rồi nên chắc sẽ ra ngay thôi".
Chẳng trách hai người Tật Phong và Cẩu Tử lại thua trận, nếu như mấy người phụ nữ này không nghe mình giải thích, vậy thì e là mình cũng sẽ bị đuổi ra ngoài, đúng là quá mất mặt.
Bà cô cầm đầu nghe xong cũng chẳng tin lời anh nói. Không những thế bà ta còn mạnh miệng, tức giận đuổi anh đi: "Tôi đã bảo là ở đây không có hai người đó rồi, còn không mau cút đi!"
Ngay khi Trần Thanh cho rằng mình bị đuổi đi thì Hắc Kiện cũng bước ra.
“Đại ca! Cuối cùng anh cũng đến rồi”, sau khi nhìn thấy Trần Thanh, Hắc Kiện lao đến ôm chầm lấy anh.
"Được rồi! Lát nữa về rồi ôn chuyện sau. Bây giờ cậu dẫn tôi tới thăm Ưng Chuẩn đi" Trần Thanh thấy Ưng Chuẩn không đến nên đoán là vết thương của cậu ta vẫn chưa bình phục, anh vô cùng lo lắng.
“Được”, Hắc Kiện nghe Trần Thanh nói vậy, rốt cuộc mới thu lại tâm trạng kích động của mình, gật đầu nói.
“Các anh quen biết nhau thật à? Anh trai này, thật lòng xin lỗi anh! Dù sao thì bọn họ cũng đang ở trong địa bàn của chúng tôi nên tất nhiên chúng tôi phải chăm sóc cẩn thận rồi”, nhìn thấy dáng vẻ của hai người, người phụ nữ kia bắt đầu cảm thấy hơi xấu hổ.
“Tôi không có ý trách bà, tôi hiểu mà”, Trần Thanh nhẹ giọng nói.
Người ta thường hay nói, nhiều khi những người coi trọng nghĩa khí cũng xuất thân từ tầng lớp dưới đáy xã hội. Mặc dù những người phụ nữ này đều lưu lạc ở đây nhưng lại không có ý định phản bội Hắc Kiện, điều này khiến Trần Thanh vô cùng biết ơn.
"Tôi phải đi vào thăm mấy người bạn kia trước đã.", Trần Thanh chào hỏi mấy người phụ nữ, rồi đi theo Hắc Kiện vào bên trong.
Khi hai người vừa bước đến cánh cửa, bên trong lập tức vang lên tiếng nói cảnh giác của Ưng Chuẩn: "Ai đấy?"
Hắc Kiện vội vàng lên tiếng: "Là tôi đây".
Sau khi nói xong, Hắc Kiện dẫn Trần Thanh vào trong.
Ưng Chuẩn đứng ngay sau cánh cửa, nhìn phía sau Hắc Kiện có một người đi theo định ra tay nhưng khi nhìn rõ người đó rồi, Ưng Chuẩn bất ngờ lên tiếng rồi ngẩn người: "Đại...Đại ca".
Thấy bộ dạng ngạc nhiên của cậu ta, Trần Thanh bước lên phía trước, tiến gần tới Ưng Chuẩn nói: "Các cậu vất vả rồi!". Nói xong Thanh nắm tay Ưng Chuẩn rồi dùng ánh mắt sắc bén của mình quan sát khắp cơ thể cậu.
Mấy bà cô đứng ở ngoài xì xào bàn tán: "Mấy người thử nói xem, mối quan hệ của bà người này là như nào?".
Bà cô hủ nữ không mấy tốt bụng liền đoán mò: "Theo tôi thấy thì là cái quan hệ đó đó, chứ không thì làm sao mà vừa gặp đã ôm nhau thắm thiết vậy? Nhìn qua thôi đã thấy tình cảm rất sâu đậm rồi!"
Bà cô khác lại buồn bực nó: "Haizz...Sao mà tất cả bọn họ lại đều đẹp trai như vậy cơ chứ?! Đúng là tức chết mà".
Mặc dù Trần Thanh đang ngồi trong phòng trị liệu cho Ưng Chuẩn, nhưng vẫn để ý tới hoàn cảnh xung quanh, tất nhiên có thể nghe thấy mấy người phụ nữ kia đang thảo luận chủ đề gì, mà quan trọng nhất là từ đầu đến cuối bọn họ cũng không có ý định giảm nhỏ âm lượng.
Ban đầu chủ đề của bọn họ vẫn còn bình thường, càng về sau, chủ đề càng lúc càng lệch tông, đến mức mà Trần Thanh dù có nghe được cũng không dám nghe nữa.
"Xong rồi đó! Thử đứng dậy đi lại xem sao.", Trần Thanh điều trị cho Ưng Chuẩn đã xong. Mặc dù không thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng như thế này thì cậu ta có thể hoạt động cơ thể bình thường mà không bị đau nhức hay khó khăn gì nhiều.
“Đại ca! Như vậy… Như vậy là được rồi ư?”, sau khi Ưng Chuẩn thử xuống giường đi lại, phát hiện miệng vết thương của mình đã hết đau rồi, vả lại có thể tự đứng lên, điều này khiến cậu ta không thể tin nổi.
Trần Thanh vừa cười vừa nói: "Đương nhiên rồi! Cậu có thể đi lại bình thường rồi đấy. Cũng đừng quên tôi là đại ca của các cậu, chỉ cần các cậu tin tưởng tôi thì mọi chuyện không cần phải lo nghĩ nhiều."
Nghe thấy câu nói quen thuộc đó của Trần Thanh, cả Hắc Kiện và Ưng Chuẩn cùng đồng thành đáp lại: "Vâng thưa đại ca."
“Nếu đã khỏi rồi thì đi thôi, chẳng lẽ định qua đêm ở đây thật à?”, Trần Thanh nói đùa.
Hắc Kiện bất đắc dĩ nói: "Đại ca à! Bọn em cũng đâu còn cách nào khác nữa. Bất đắc dĩ lắm bọn em mới phải ở đây thôi. Chứ không thì bọn em cũng sẽ chẳng bao giờ tìm đến nơi này".
Nghe thấy vậy, Trần Thanh xúc động nói: "Thôi được rồi! Mau đi theo tôi! Dù sao đi nữa thì các cậu cũng đừng bao giờ khinh thường mấy người đây. Mấy người đó đều rất đáng thương, vừa nãy mấy người đó đều không bán đứng các cậu hơn nữa còn tìm đủ mọi cách đuổi tôi đi. Cũng coi như họ là người hiền lành tốt bụng. Trong xã hội này, thường thường thì mọi người sẽ không được như những gì mà mình nghĩ".
“Vâng, bọn em hiểu rồi”, nghe Trần Thanh nói xong, hai người bọn họ lập tức sửa lại thái độ của mình.
Trần Thanh khẽ gật đầu: "Đi thôi!"
Lúc này mới dẫn bọn họ đi ra ngoài.
Mấy bà cô đứng ngoài thấy ba người họ bước ra, liền bảo nhau: "Bọn họ ra rồi đấy, đừng nói nữa", rồi cùng nhau im lặng không hé lời nào.
Trần Thanh nhìn mấy người đó rồi nói: "Tôi xin được thay mặt hai người anh em của mình cảm ơn mọi người đã chăm sóc họ thật tốt. Nếu mọi người có chuyện gì cần giúp đỡ, hãy nói với tôi nhé! Chắc chắn tôi sẽ giúp hết sức mình".
Người đàn bà cầm đầu lúc đầu hơi bất ngờ vì câu nói của Thanh, sau đó lại lạnh lùng nói: "Chúng tôi giúp hai người họ vì thương tình chứ chẳng phải vì muốn mưu tính thứ gì. Các cậu nghĩ chúng tôi là loại người gì vậy? Thôi được rồi, các cậu đã gặp nhau rồi thì mau đi đi!"
Nghe bọn họ nói như vậy, Trần Thanh cảm thấy hơi bất đắc dĩ, hình như mình đã nghĩ người ta quá xem trọng vật chất rồi.
“Tôi không có ý đó! Mà thôi vậy, tôi ra ngoài trước đây, các bà nghĩ cho kỹ đi, người của Huyết Lang chúng tôi không thích mắc nợ ơn nghĩa của người khác!”
Hai người Hắc Kiện và Ưng Chuẩn bị Trần Thanh ép ở bên trong vô cùng xấu hổ.
Tầm năm, sáu phút sau, Hắc Kiện và Ưng Chuẩn mới bước ra với vẻ mặt đầy ngượng ngùng.
Ở ngoài cổng, Trần Thanh và hai người nữa đang đứng chờ. Ba người bọn họ nhìn Hắc Kiện và Ưng Chuẩn bước ra mà buồn cười trước dáng vẻ của hai người họ. Ba người đứng ở ngoài cổng không nhịn nổi nữa mà cười như điên.
Người phụ nữ đứng ở trong nói vọng ra: "Năm anh đẹp trai đứng ở ngoài kia ơi! Sau này nhớ ghé qua đây chơi thường xuyên nhé!".
Lúc đầu ba người kia còn đứng cười trên nỗi đau và sự ngại ngùng của người khác, thì sau khi nghe tiếng gọi ấy lại ngày lập tức bối rối, đứng ngẩn người ra, rồi bà chân bốn cẳng chạy mất.
Ơn nghĩa của phụ nữ đúng là khó nuốt nhất!
Trần Thanh nghĩ đến đây, liền lấy điện thoại ra gọi ngay cho Tăng Kim Lai, bảo với Tăng Kim Lai rằng sau khi đối phó với người Giang Môn xong thì lập tức quay về Thành phố Long Hải.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!