Chương 469: Trải qua vô số đợt huấn luyện
Sau khi đến căn cứ của Long Tổ, Trần Thanh đặc biệt ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí, khiến anh khẽ nhíu mày.
Anh lập tức gọi điện cho Phạm Thanh Thanh, nhưng đổ chuông rất lâu mà không có ai bắt máy.
Trần Thanh bèn cất điện thoại đi, lập tức bước lên lầu.
Lúc sắp tới tầng lầu của bọn họ thì mùi máu tanh càng lúc càng nồng hơn, khiến cho Trần Thanh đề cao cảnh giác, mắt xuyên thấu lập tức quét ra, bao phủ cả gian phòng của Long Tổ.
Trong lòng anh khẽ run lên, bởi vì cả gian phòng của Long Tổ vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là vết máu, trong đại sảnh, chú Vinh nằm trên vũng máu, còn đám ba người Phạm Thanh Thanh thì không thấy tăm hơi.
“Chú Vinh, ông sao rồi?”, mặc dù Trần Thanh không muốn dính líu đến mấy chuyện này, nhưng gặp phải tình huống này cũng không thể làm ngơ, Trần Thanh đạp cửa xông vào.
“Cậu... cậu Trần, e là tôi không xong rồi. Cứu ba người họ, ba người họ đã bị bắt đi rồi”, khi chú Vinh, người chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng nhìn thấy Trần Thanh thì trong mắt dấy lên một tia hy vọng, gắng sức nói.
“Ông khoan hẳn nói, để tôi giúp ông chữa trị”, Trần Thanh không cho phép bất cứ một người nào còn đang còn thở hổn hển chết ở trước mặt mình, cho dù kinh mạch của chú Vinh đã đứt và bị nội thương rất nghiêm trọng.
Mặc dù chú Vinh rất muốn Trần Thanh đừng bận tâm đến mình, nhưng nhìn thấy vẻ nghiêm túc của anh, ông ấy cũng không nói gì thêm.
Không lâu sau, chú Vinh liền cảm thấy bên trong cơ thể có một luồng khí rất ấm áp, nội tạng trong cơ thể vốn vô cùng đau rát, nhưng lúc này lại thấy vô cùng ấm áp và dễ chịu hẳn ra.
“Lát nữa sẽ hơi đau, ông cố chịu đựng một chút”, sau khi Trần Thanh phục hồi xong nội tạng của ông ấy thì chuẩn bị bắt đầu chữa trị đến kinh mạch.
Nhưng việc chữa trị kinh mạch khác với nội tạng, kinh mạch đã bị đứt, để hồi phục lại nó chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn.
“Được, không sao cả”, nghe Trần Thanh nói vậy, chú Vinh liền gật đầu, lúc này nội tạng đã không còn đau nữa, không ngờ y thuật của Trần Thanh lại lợi hại đến như vậy.
“Xì...”
Trong lúc ông ấy đang nghĩ lung tung thì một cơn đau tê tái từ trong kinh mạch truyền đến, cho dù đã hạ quyết tâm nhưng cũng không tránh khỏi hít sâu một hơi.
Nhưng ông ấy vẫn cắn răng chịu đựng, nếu không phải là thành viên của Long Tổ, đã trải qua vô số đợt huấn luyện, các loại huấn luyện chống đau này cũng đã được luyện qua, e là ông ấy đã không chịu nổi rồi.
Quả nhiên như Trần Thanh đã nghĩ, sau khi mắt xuyên thấu của anh tiến hóa thành màu xanh thì hiệu quả chữa bệnh trở nên mạnh hơn.
Chưa đầy hai phút, anh đã có thể phục hồi hoàn toàn lại kinh mạch đã bị đứt.
“Được rồi, xem thử như thế nào?”, Trần Thanh bỏ tay ra, sau đó đứng dậy nói.
Nghe những gì Trần Thanh nói, chú Vinh không khỏi sửng sốt, không ngờ anh lại có thể chữa trị khỏi cho mình trong thời gian ngắn như vậy.
Ngay lập tức, chú Vinh cảm nhận được cơ thể mình ngoài việc còn khá yếu ra, ông ấy hoàn toàn không thấy khó chịu chút nào nữa, kỹ thuật y học này vượt ngoài sức tưởng tượng của ông ấy, quả là một thần y.
“Được rồi, rốt cục chuyện gì đã xảy ra?”, Trần Thanh chau mày. Phải biết rằng Trương Hàng chỉ còn một lần điều trị nữa là gần như đã khỏi, nhưng đã là bệnh nhân của mình, nay lại bị bắt đi, đồng nghĩa với việc mình sẽ có nguy cơ thất bại trong việc điều trị, điều này Trần Thanh tuyệt đối không cho phép được xảy ra.
“Cậu Trần, thực sự xin lỗi, vấn đề này là việc riêng của chúng tôi. Tốt hơn là cậu không nên tham gia vào việc đó, nếu không sẽ khiến cậu gặp rất nhiều rắc rối”, vốn dĩ ông ấy muốn nói hết ra, nhưng sau đó, lại lắc đầu.
“Nói đi, mặc dù tình trạng của ông bây giờ đã ổn, nhưng đối phương có thể đánh ông ra nông nổi này, lát nữa gặp lại, ông cũng không may mắn tránh được đâu. Hơn nữa, Trương Hàng là bệnh nhân của tôi, tôi phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình”, Trần Thanh xua tay, nghiêm nghị nói.
Nghe được lời nói của Trần Thanh, chú Vinh chợt kích động, nhưng ông ấy biết thực lực của anh, nếu anh thực sự ra tay thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.
“Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi, vừa đi vừa nói”, Trần Thanh không còn cho chú Vinh cơ hội phản bác, anh xoay người bước ra ngoài.
Chú Vinh ngây người ra, sau đó vội vàng đi theo.
Sau khi xuống xe, cả hai lái xe về phía ngoại ô thành phố.
Trên đường đi, Trần Thanh đã biết được chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra hai ngày trước Phạm Thanh Thanh đã nhận một nhiệm vụ. Họ cứ tưởng đó là nhiệm vụ thường lệ nhưng không ngờ rằng cô ta lại vô tình đạt được một thứ, mà một số kẻ bí ẩn vì muốn cướp thứ này mới truy đuổi theo đến căn cứ của bọn họ.
“Rốt cục là thứ gì vậy?”, Trần Thanh tò mò hỏi.
“Thực ra tôi cũng không biết, tôi chỉ biết chuyện này có liên quan đến sự an nguy của một số người. Nó được ghi lại trong USB. Tiếc là chuyện này đã xảy ra trước khi tôi kịp kiểm tra nó”, chú Vinh lắc đầu, không hề nói trắng ra mọi thứ.
“Ừm”, Trần Thanh gật đầu, dù sao anh cũng không phải là người của Long Tổ, người ta cũng không thể nói hết cho anh biết được.
Sau khi đến ngoại ô thành phố, nơi này vô cùng hoang vắng, một ngôi làng được bỏ hoang, mà thiết bị định vị trên đám người Phạm Thanh Thanh được hiển thị ở đây.
Xe không thể lưu thông qua được, sau đó hai người họ vứt xe lại và lao nhanh về phía trước. Mặc dù chú Vinh cố gắng lắm mới có thể theo kịp bước chân của Trần Thanh, nhưng dần dần cũng bị bỏ lại phía sau, điều này khiến ông ấy cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Phải biết là mặc dù thực lực của ông ấy không mạnh lắm nhưng thân pháp và tốc độ của ông ấy chắc chắn rất giỏi, nhưng dù vậy, vẫn không theo kịp bước chân của Trần Thanh.
Mắt xuyên thấu của Trần Thanh giống như một chiếc máy quét, trực tiếp quét mọi thứ mình đã đi qua và tìm thấy một số dấu vết.
“Tổng cộng có mười người, hai người bước đi nguệch ngoạc chắc là của đám người Vu Hòa Vĩ, một người còn lại dấu vết rất sâu thì là Trương Hàng bị người khác kéo đi”, Trần Thanh dừng lại nói.
“Phù...”, chú Vinh lúc này rốt cục cũng đuổi kịp tới, không ngừng thở hổn hển, biết Trần Thanh đã tìm ra dấu vết, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Thế này đi, tôi đi tới phía trước xem có phát hiện ra thứ gì khác không, ông ở phía sau cũng thử tìm có gì không”, Trần Thanh vừa dứt lời thì bóng dáng cũng mất hút.
Đương nhiên là anh không kỳ vọng vào chú Vinh có thể tìm thấy bất cứ điều gì, với khả năng nhìn xuyên thấu của anh, không có manh mối nào có thể che giấu được anh.
Đơn giản là anh cảm thấy chú Vinh đi quá chậm rồi!
Trần Thanh tự mình đi sẽ nhanh hơn, liên tục nhảy qua những ngôi nhà làng đổ nát đấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!