Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 471: Sự cảnh giác cao độ

“Trương Hàng, thật xin lỗi, chúng tôi không thể cứu được cậu”. Thấy Trương Hàng bị kề dao vào cổ, Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ thấy đau lòng vô cùng, chỉ hận không thể chịu nhát dao đó cho cậu ta.

“Hừ, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, tôi thành toàn cho các người đó”, Akutagawa Naoya hừ lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên giơ con dao trong tay lên, đâm thẳng vào cổ Trương Hàng.

“Ai dám động đến bệnh nhân của tôi?”, đúng lúc này, một giọng nói vang lên, còn tay cầm dao của Akutagawa Naoya bị một viên đá đập trúng, con dao trong tay lập tức rơi xuống đất.

“Là ai?”, đám người Fujiwara Yuma bỗng thấy ngạc nhiên, lập tức hét lên, khẩu súng trong tay cũng nhắm về phía cửa ra vào.

Đúng lúc này, cả đống đá từ trên trời ào ào rơi xuống.

Đám người được trang bị vũ khí còn chưa kịp phản ứng đã bị những viên đá này đập trúng, kêu lên một tiếng đau đớn, ngã trên mặt đất.

Chỉ còn lại hai người Akutagawa Naoya và Fujiwara Yuma, những viên đá được ném tới đều bị bọn họ chặn lại.

Với sự cảnh giác cao độ, những viên đá này không thể làm Akutagawa Naoya bị thương, dù sao thì vừa rồi gã ta bị đánh trúng vào cổ tay cũng vì bất ngờ không đề phòng.

“Hừ, mấy con côn trùng Tịch Quốc dám đến Hoa Hạ làm mưa làm gió, đúng thật là không biết chữ “chết” viết như thế nào”, bóng dáng của Trần Thanh chậm rãi đi vào.

“Anh là ai? Võ giả của Hoa Hạ?”, Akutagawa Naoya cũng cử động cổ tay sưng đỏ vừa bị Trần Thanh đánh trúng của mình, lạnh lùng nói.

“Anh cần gì phải quan tâm tôi là ai? Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, giơ tay chịu trói, rồi tôi sẽ tha cho các người một mạng”, Trần Thanh hoàn toàn không hứng thú với hai tên võ sĩ người Tịch Quốc này, vì hai tên này quá yếu.

“Hừ, cậu quá kiêu căng ngạo mạn, để tôi lĩnh giáo sức mạnh của cậu chút xem nào, xem nó có lợi hại như cái miệng của cậu không”, Fujiwara Yuma đương nhiên cũng biết cổ tay của Akutagawa Naoya đã bị thương, thế nên, ông ta sẵn sàng thử sức với sức mạnh của đối phương.

“Tốt nhất hai người cùng lên đi, nếu không thì các người sẽ không có cơ hội nào khác đâu!”, Trần Thanh lười nhác nhìn hai người bọn họ, không hề để ý tới bọn họ.

“Muốn chết à?”, hai người bọn họ vô cùng tức giận. Fujiwara Yuma hừ lạnh một tiếng, xông về phía Trần Thanh, khi xông lên, tay phải của ông ta đỡ bên hông đột nhiên rút ra một thanh kiếm sáng đâm về phía Trần Thanh một cách hung dữ.

“Fuji-kun, tốt, rất lợi hại!”, thấy động tác của Fujiwara Yuma, Akutagawa Naoya lập tức hét lên, đôi mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.

“Bạt Đao Thuật, thú vị đấy!”, Trần Thanh cảm nhận được sức mạnh của đối phương tập trung vào thanh kiếm, lập tức cười lạnh, khẽ nhích người sang một bên.

“Xoạch...”

Thanh kiếm chém thẳng xuống trước mặt Trần Thanh nhưng lại không động đến được một cọng lông của anh, Fujiwara Yuma cực kỳ ngạc nhiên.

“Đáng chết, lại một lần nữa!”, Fujiwara Yuma tức giận mắng, sau đó cực kỳ phẫn nộ, nắm chặt thanh kiếm trong tay một lần nữa chém về phía Trần Thanh.

“Thật đúng là ngu ngốc, trọng điểm của Bạt Đao Thuật nằm ở chiêu đầu tiên, lúc rút đao không thành công, ông nghĩ những chiêu sau còn có thể thành công không?”, thấy dáng vẻ của Fujiwara Yuma, Trần Thanh lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.

Anh cũng từng được lĩnh giáo Bạt Đao Thuật, so với đối phương, Bạt Đao Thuật của Fujiwara Yuma giống như một trò đùa, không có chút uy lực nào.

“Không thể nào, Bạt Đao Thuật của Tịch Quốc sao có thể yếu ớt như vậy được? Tôi không tin!”, Akutagawa Naoya cũng lộ ra ánh mắt khó tin, sau đó tức giận nói.

“Thật sự khiến tôi thất vọng quá đó, các người quá yếu!”, Trần Thanh lại lắc đầu, bất lực nói.

Đồng thời, anh từng bước hướng về hai người họ.

Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ ở bên cạnh tràn đầy phấn khích, rõ ràng họ không ngờ rằng Trần Thanh sẽ xuất hiện ở đây, anh đúng là vị cứu tinh của họ.

Đôi mắt của Phạm Thanh Thanh tràn đầy tia sáng lấp lánh, vừa rồi cô ta còn nhắc tới Trần Thanh, không ngờ anh lại xuất hiện, quá thần kỳ!

“Tôi sẽ ngăn cản hắn, anh kèm ba bọn họ!”, Fujiwara Yuma biết chuyện lần này trở nên khó giải quyết rồi, tên này có sức mạnh rất kinh khủng, ông ta không phải đối thủ, phải nghĩ cách khác.

“Ông muốn ngăn cản tôi sao? Ông định lấy gì ngăn cản tôi đây? Có ngăn nổi tôi không?”, Trần Thanh cười lạnh, bình tĩnh nói.

Hai người bọn họ không ngờ nói nhỏ như vậy mà đối phương cũng nghe thấy.

“Ra tay đi!”, Fujiwara Yuma hừ lạnh một tiếng, sau đó lao về phía Trần Thanh, cùng lúc đó, Akutagawa Naoya cũng lao về phía Phạm Thanh Thanh cách gã ta gần nhất.

“Đã nói rồi, ông không cản nổi tôi đâu!”, Trần Thanh lắc đầu, cơ thể tránh được đòn tấn công của Fujiwara Yuma trong chớp mắt. ngay sau đó đến trước mặt Akutagawa Naoya, đá gã ta ra ngoài bằng một cước.

“Đáng chết, kẻ mạnh như thế này từ đâu ra vậy? Long Tổ của thành phố Long Hải không có lấy một người như thế đâu!”, thấy sức mạnh của Trần Thanh mạnh mẽ như vậy, sắc mặt của hai bọn họ trở nên khó coi, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh.

“Vừa rồi tôi đã cho các người một cơ hội rồi, nhưng đáng tiếc, các người lại không nắm bắt”. Trần Thanh lười giả vờ với bọn họ, lập tức đột nhiên xông đến phía hai người.

“Liều mạng thôi!”, hai người bọn họ biết, nếu không liều một phen, e rằng sẽ mất mạng.

“Liều mạng, cũng phải có vốn để liều mạng, hai người thật sự quá ngây thơ!”. Thấy hai người bọn họ tỏ ra liều mạng, Trần Thanh lại khinh thường chế nhạo, sau đó dùng sức đập về phía hai người bọn họ.

“Vù...”, đúng lúc đó, Akutagawa Naoya đạp vào lưng Fujiwara Yuma, còn bản thân gã ta thì điên cuồng lao ra ngoài.

“Khốn nạn!”, Fujiwara Yuma bị người kia đá, lập tức tức giận nhưng lửa giận của ông ta không kéo dài được bao lâu là đã bị một bàn tay của Trần Thanh đập vào đầu, còn chưa kịp kêu lên đã ngã xuống đất, không một tiếng động.

“Anh Trần, tha cho ông một mạng đi”. Thấy động tác của Trần Thanh, Phạm Thanh Thanh bỗng chốc kêu lên.

“Hừ!”, Trần Thanh hừ một tiếng, không trả lời, sau đó anh đuổi theo Akutagawa Naoya.

Ngay khi hai người Phạm Thanh Thanh nghĩ Akutagawa Naoya đã trốn thoát, một vật nặng rơi xuống sàn.

“Lần này hắn không chết”, Trần Thanh bình tĩnh nhìn Phạm Thanh Thanh rồi nói.

Anh nghĩ, đám sói xa lạ này bị giết chết thì tốt, cần gì phải nhân đạo với chúng?

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT