Chương 472: Phế đan điền
Rất nhanh chóng, ngay sau khi nhận được tín hiệu của Phạm Thanh Thanh, chú Vinh đã đến được căn hầm.
“Chuyện này...”, nhìn thấy mấy người nằm trong căn hầm, chú Vinh lập tức hít vào một hơi.
Đám người này lúc trước đã đánh và quét sạch cả đội của ông ấy, nhưng bây giờ lại bị một mình Trần Thanh tiêu diệt.
“Được rồi, chuyện tiếp theo thì mọi người tự xử lý đi, tôi đến chữa trị cho Trương Hàng một lần cuối cùng!”, Trần Thanh nói xong, lập tức bước đến trước mặt Trương Hàng, rút kim châm ra, bắt đầu chữa trị.
Chú Vinh nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không dám phản bác rằng môi trường ở đây không tốt, ông ấy cực kỳ tin tưởng vào y thuật và thực lực của Trần Thanh, nếu anh đã nói là không sao thì chắc chắn sẽ không sao.
Sau đó chú Vinh bắt đầu liên lạc, chỉ trong một thời gian ngắn, những người thi hành công vụ cũng đến, đưa đám người này lên xe, áp giải đi.
Vì sợ đám người này gây ra hỗn loạn, chú Vinh thẳng tay phế bỏ đi đan điền của họ, dù sao thì những người đến áp giải đều là những người bình thường, không có tác dụng gì nếu đối mặt với võ giả.
Phạm Thanh Thanh rất ấm ức, cô ta chỉ muốn Trần Thanh hạ thủ lưu tình, không giết hết bọn họ, kết quả thái độ của Trần Thanh với cô ta lại tệ hại như vậy.
“Khụ khụ...”, đúng lúc này Trương Hàng vốn đang hôn mê đột nhiên ho khan, khiến ba người bọn họ trở nên kích động.
“Tôi... tôi đang ở đâu?”, Trương Hàng mở mắt, giọng nói khàn khàn, khi nói chuyện vẫn còn chút khó khăn.
“Ha ha, cuối cùng cũng tỉnh rồi, tốt quá rồi!”, ba người Phạm Thanh Thanh rất phấn khích, bọn họ vốn dự đoán rằng Trương Hàng sẽ sống thực vật cả đời, không ngờ lại gặp được bước ngoặt, được Trần Thanh cứu tỉnh lại, thật sự khiến bọn họ rất ngạc nhiên.
“Được rồi, cậu ấy tỉnh lại rồi, tốt nhất không nên tốn nhiều sức, nghỉ ngơi một thời gian, sau đó luyện tập một chút!”, Trần Thanh nhắc nhở.
“Cậu Trần, thật sự rất cảm ơn cậu, nếu như không nhờ cậu, tôi sợ rằng thằng bé Trương Hàng này sẽ hôn mê cả đời mất!”, chú Vinh hiện giờ rất kích động, cảm kích nói.
“Không cần đâu, ông hãy nói cho tôi biết những thông tin trong lần giao dịch trước của chúng ta đi, còn nữa, hôm nay tôi cứu ba người họ, là vì tôi muốn điều tra một tin tức khác”. Trần Thanh lắc đầu, rất hờ hững nói.
Với thói quen tính cách của Trần Thanh, bọn họ cũng khá hiểu, đương nhiên không hề để tâm.
“Cậu Trần, tôi sẽ nói với cậu trên đường về, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã”, chú Vinh nói.
“Được!”, Trần Thanh gật đầu, họ lập tức đi ra ngoài.
Khi ra ngoài, chiếc xe của Trần Thanh khá lớn, đủ cho bốn người bọn họ ngồi.
“Cậu Trần, đây là dữ liệu cậu cần, tôi đã gửi đến điện thoại của cậu rồi”, chú Vinh nói.
Đúng lúc đó, điện thoại của Trần Thanh vang lên âm báo, hiển nhiên những dữ liệu mà Trần Thanh cần đã được gửi đến.
“Không biết liệu cậu Trần còn cần điều tra thông tin gì không?”. Đương nhiên chú Vinh cũng biết, lần này bọn họ lại nợ Trần Thanh một ân tình khác, bèn chủ động hỏi.
“Ông hãy giúp tôi điều tra một giải thưởng trên darkweb”. Trần Thanh nhìn chú Vinh, sau đó bình tĩnh nói.
“Cái gì? Darkweb? Chúng tôi không có thẩm quyền điều tra trang web này”, chú Vinh lắc đầu, bất lực nói.
“Vậy thì ai có thẩm quyền?”, Trần Thanh tinh ý nhận ra sơ hở trong lời nói của chú Vinh, lập tức hỏi ngay.
“Tổ trưởng của Long Tổ thành phố Long Hải chúng tôi, cô ấy có thẩm quyền”, chú Vinh có chút sửng sốt nhưng ông ấy không giấu giếm.
“Được, tôi muốn gặp cô ấy!”, Trần Thanh gật đầu, chỉ cần có thông tin là được.
“Nhưng mà...”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, chú Vinh bỗng chốc trở nên khó xử, đám người Phạm Thanh Thanh ở bên cạnh cũng hơi sững sờ, sau đó lộ ra vẻ bất lực.
“Sao thế? Biểu cảm của mọi người sao vậy?”, thấy dáng vẻ của mọi người, trong lòng Trần Thanh có cảm giác không ổn nên nhanh chóng hỏi.
“Thực ra, tổ trưởng của chúng tôi… cô ấy đã mất tích rồi!”, chú Vinh có chút khó khăn khi nói ra, dù sao thì đây cũng chẳng phải chuyện gì quang vinh.
Với tư cách là tổ trưởng của Long Tổ, vậy mà cô ấy lại biến mất, đúng là khiến cho người khác ngạc nhiên.
“Thực ra chuyện là như thế này, tổ trưởng của chúng tôi tên là Bạch Thấm, tổ trưởng Bạch Thấm mất tích vào lần Trương Hàng bị thương. Khi đó chúng tôi đang truy tìm một thứ xuất hiện ở thành phố Long Hải, kết quả gặp phải phục kích, Trương Hàng bị thương nặng rồi hôn mê, Bạch Thấm mất tích, chúng tôi ở vòng ngoài, nên may mắn thoát được”.
“Ngoại trừ Bạch Thấm và Trương Hàng, còn có năm đồng chí nữa cũng bị thiệt mạng, cũng vì chuyện đó, bộ phận Long Tổ của thành phố Long Hải chúng tôi bị thiệt hại nặng”.
Nói đến đây, tâm trạng của đám chú Vinh có chút sa sút, rõ ràng chuyện này là một sự đả kích rất lớn với họ.
“Tổ trưởng của mọi người là nữ?”, nghe đến đây, Trần Thanh hơi ngạc nhiên.
“Ừm, tổ trưởng Bạch Thấm của chúng tôi mặc dù mới ngoài hai mươi tuổi nhưng đã là võ giả thiên tiên tiểu thành, thật ra cô ấy là người được tổng bộ phái đến, chúng tôi cũng không rõ lai lịch cụ thể lắm”, chú Vinh gật đầu, trả lời.
“Vậy thì có lẽ mọi người nên điều tra rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi chứ?”, Trần Thanh không tin họ không hề làm gì khi chuyện này xảy ra.
“Chúng tôi đã điều tra rồi, thế nhưng, cuộc điều tra cho thấy...”. Nói đến đây, đám người chú Vinh lại trông có chút mất tự nhiên.
“Để tôi nói cho, sau khi xảy ra chuyện đó, chúng tôi đã điều tra các camera lân cận, kết quả điều tra cho thấy tổ trưởng Bạch Thấm của chúng tôi đã ra tay bắn chết năm đồng chí kia, Trương Hàng cũng bị cô ấy đánh thành người thực vật”. Vu Hòa Vĩ không thể giấu giếm, đến lúc này rồi, anh ta cứ nói thẳng ra vậy.
Nghe thấy Vu Hòa Vĩ nói vậy, Trần Thanh lập tức ngây ra, chuyện này thật sự ngày càng hấp dẫn đó, không ngờ lại có câu chuyện phức tạp như vậy.
“Trương Hàng, cậu có thể kể cho tôi nghe về quá trình cậu bị tổ trưởng của các cậu đánh đến hôn mê như thế nào không? Trọng điểm chính là, tổ trưởng của các cậu có chỗ nào không ổn không?”. Trần Thanh lại nhạy bén cảm giác được, nhất định có câu chuyện gì trong đó.
Tổ trưởng của Long Tổ đã là người rất quyền lực rồi, hơn nữa mới ngoài hai mươi tuổi, có thể nói là tương lai đầy hứa hẹn, Trần Thanh không tin có người sẽ ngu ngốc đến mức đó, coi tương lai của mình như một trò đùa.
“Tôi thật sự bị tổ trưởng Bạch Thấm đánh, nhưng mà tình hình khi đó rất hỗn loạn. Tôi chỉ nhớ, tổ trưởng đưa mấy người chúng tôi đến nhà máy rồi tổ trưởng đột nhiên quay lại, nhanh chóng ra tay chém giết các đồng chí khác của chúng tôi”.
“Khi đó tôi như chết lặng nhưng cũng do chuẩn bị sẵn tâm lý, thế nên mặc dù đòn đánh của tổ trưởng rất lợi hại nhưng lại không giết được tôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!