Chương 474: Võ công cao cường
“Trần Thanh, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”, Nam Cung Yến cũng rất hiểu Trần Thanh. Nhìn dáng vẻ đó của anh, cô có cảm giác không lành, chắc chắn lại có người xui xẻo rồi.
“Không có gì, chỉ là một con tép riu mà thôi. Anh đi xem tình hình, mọi người tạm thời đừng qua đó, cứ ở trong xe đợi, anh giải quyết xong rồi mọi người hẵng qua”, Trần Thanh lại lắc đầu, tỏ ra không sao nói.
Nghe Trần Thanh nói, Nam Cung Yến thở phào. Anh nói như vậy chắc chắn là không có chuyện gì lớn.
“Đại ca, là vì bọn em sao?”, trong bốn người Tật Phong có EQ cao nhất. Cậu ta cảm giác được chắc chắn chuyện này có liên quan đến họ.
“Nói nhảm gì đấy, chúng ta là anh em, nếu nói vậy thì còn là anh em gì nữa!”, Trần Thanh đanh mặt lại, sau đó nghiêm nghị nói.
“Hê hê, bọn em không định xen vào, bọn em chỉ muốn xem thực lực hiện giờ của đại ca đã đến cấp độ nào rồi. Có ai khiến đại ca phải dùng hết toàn bộ thực lực của mình để chiến không?”, nghe vậy, Tật Phong vội cười ha ha, sau đó đùa nói.
“Sao nào? Còn muốn bị hành à? Yên tâm đi, khi nào về lại thành phố Nam Hải, có rất nhiều thời gian để hành các cậu. Nếu trong nửa năm mà các cậu không thể đạt đến mức mà các cậu đã nói thì cũng đừng mơ rời khỏi đó, tôi sẽ đánh gãy chân từng người để các cậu phải ở bên cạnh tôi cho bằng được”, Trần Thanh trợn mắt, sau đó nghiêm mặt nói.
“Đại ca, bọn em sai rồi, đều tại Tật Phong, tự dưng lại nói linh tinh làm như mình thông minh lắm”, nghe Trần Thanh nói vậy, Hắc Kiện và Ưng Chuẩn biến sắc, cao giọng xin tha.
“Đại ca, anh yên tâm đi, không lâu nữa đâu, em sẽ gửi lời thách đấu tới anh để lấy lại danh hiệu người có sức chiến đấu mạnh nhất Huyết Lang”, Cẩu Tử bên cạnh lạnh lùng, cao ngạo nói.
“Người anh em này hết thuốc chữa rồi!”, nghe Cẩu Tử nói vậy, bọn Tật Phong vỗ trán một cái, sau đó bất lực nói.
Trần Thanh nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng, đã lâu anh không có cảm giác này rồi. Anh không mong các anh em xa cách mình. Dù anh có mạnh thế nào, anh cũng không mong các anh em ngày càng xa cách mình.
Bây giờ, xem ra mấy tên này không có ý nghĩ đó, ngược lại làm anh thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng mấy chốc đã đến Thiên Sướng Viên, Trần Thanh không lái xe vào trong mà để mấy người họ đợi trong xe.
Vì anh cũng không biết sau khi Lữ Đại Vĩ đột phá đến võ đạo tông sư thì thực lực đã thay đổi thế nào. Ngộ nhỡ mình tính toán sai một bước, một mình anh cũng có thể tự bảo vệ được mình.
Nhưng nếu mấy người Nam Cung Yến vào cùng, anh sợ không thể bảo vệ được họ.
Đợi lúc Trần Thanh mở cửa xuống xe, bầu không khí trong xe lại trở nên nặng nề, bởi vì họ không biết Trần Thanh sẽ gặp phải chuyện gì? Gặp người thế nào? Nhưng người có thể Trần Thanh phải thận trọng, e dè như vậy chắc không phải là kẻ đơn giản.
“Không được, tôi phải đi xem xem!”, mặc dù Cẩu Tử lạnh lùng nhất trong đám nhưng cũng là người có chủ kiến nhất nên cậu ta đẩy cửa ra bước xuống xe.
“Bọn tôi cũng đi, nhưng mọi người đừng gây phiền phức cho đại ca, mang khẩu trang vào ít nhất sẽ không để người khác nhận ra chúng ta đi cùng nhau”, Tật Phong suy xét đến toàn diện lên tiếng đề nghị.
Nghe Tật Phong nói vậy, mấy người khác cũng thấy có lý nên lập tức đeo khẩu trang vào, ai không có khẩu trang thì cũng lấy khăn lụa che mũi và miệng lại.
Sau đó họ cũng đi vào trong. Lúc đi đến cổng, bảo vệ đứng trước cổng biết Nam Cung Yến, mặc dù hơi khó hiểu nhưng cũng cho mấy người bọn cô vào.
Tất nhiên Trần Thanh cũng không biết được là mấy người Nam Cung Yến lại chịu không nghe lời của mình mà lẳng lặng đi theo vào trong.
Anh đi vào Thiên Sướng Viên rồi đến biệt thự số một.
Đến biệt thự số một, ánh mắt Trần Thanh lóe lên tia sáng lạnh.
Vì anh phát hiện cổng lớn của biệt thự đã bị ai đó đánh vỡ, trong biệt thự và trong vườn cũng chỉ có vài người.
Ngoài những thứ này ra, anh còn phát hiện đồ đạc của họ bị vứt đầy trong sân.
Đồ của Trần Thanh, vật dụng cá nhân của Nam Cung Yến, Tuyên Hoàng và Julia đều được vứt trong sân.
Điều này khiến sát khí của Trần Thanh cuồn cuộn dâng lên.
“Anh Trần, thật sự xin lỗi! Mấy người này đều là người có võ công cao cường. Bảo vệ chúng tôi không phải là đối thủ của họ, không thể bảo vệ nhà của anh, là sơ suất của chúng tôi”.
Ngay lúc Trần Thanh cực kỳ tức giận, chỉ muốn lao vào giết chết tất cả thì vài bảo vệ xuất hiện trước cổng biệt thự của Trần Thanh, áy náy nói.
“Các anh không cần phải vậy, những người này không phải là người các anh có thể đối phó. Chuyện này cứ để tôi giải quyết, các anh cứ mặc kệ đi”, Trần Thanh hơi nhíu mày, sau đó nói.
“Hả? Vậy có được không? Anh Trần, anh không thể vào trong, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ mất đi công việc này”, bảo vệ bị đánh bị thương, chân đi hơi khập khiễng khuyên anh.
“Yên tâm đi, tôi có chừng mực! Tôi sẽ nói với Hạ Hiểu Vũ một tiếng, nhắc cô ta quan tâm đến các anh nhiều hơn”, Trần Thanh nhìn mấy bảo vệ đó, anh nhận ta họ chỉ bị thương nhẹ, qua hai ngày sẽ khỏi.
Nhưng lòng trách nhiệm với công việc của những người này khiến Trần Thanh ngưỡng mộ. Dù sao ban đầu, anh cũng là một bảo vệ nhỏ nhoi nên dĩ nhiên anh càng muốn để ý đến những người làm cùng nghề này.
“Chuyện này…”, nghe Trần Thanh nói vậy, mấy bảo vệ đó hơi sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
Suy cho cùng, họ cũng biết Hạ Hiểu Vũ là người nắm quyền của nhà họ Hạ hiện tại. Các dự án của nhà họ Hạ đều do Hạ Hiểu Vũ quyết, họ chỉ biết cô ta, bây giờ có thể được người như vậy quan tâm thì tất nhiên là chuyện cực tốt.
“Cảm ơn anh!”, mấy bảo vệ đó cảm kích nói.
“Được rồi, vậy tôi sẽ làm theo ý của anh, nhưng anh Trần… anh nhất định phải cẩn thận đó”, bảo vệ hơi lo lắng nói.
“Anh yên tâm đi, chỉ là mấy cọng cỏ dại mà thôi!”, Trần Thanh gật đầu, nhỏ giọng nói.
Lúc này tình hình bên này dĩ nhiên thu hút sự chú ý của mấy biệt thự xung quanh khác. Vừa thấy chủ biệt thự đi đến, tức khắc có người chạy đến muốn xem thử đã xảy ra chuyện gì.
Trần Thanh cười lạnh một cái, sau đó đi vào trong biệt thự.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!