Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 477: Kiêng nể như vậy

Khi mọi người nghe xong lời giải thích của người này thì họ bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiển nhiên là đều nhớ đến chuyện này.

Dù sao thì chuyện của núi Long Đài cũng từng gây ra một chấn động rất lớn, nhưng mọi người đều chỉ nghe nói đến danh tiếng của Trần gia, chứ chưa thực sự gặp qua Trần Thanh nên không nhận ra cũng là chuyện bình thường.

Khi mọi người biết rằng Trần Thanh là tuyệt thế thiên tài đã giết chết võ đạo tông sư Vân Hạn Lâm, mọi người đều nhìn anh bằng con mắt khác.

Hơn nữa, lúc này mọi người đã hiểu ra tại sao Lữ Đại Vĩ lại kiêng nể với Trần Thanh như thế.

Chỉ là bọn họ không hiểu, nếu bọn họ đã sợ anh đến như vậy, tại sao còn muốn đắc tội đến người ta chứ?

Há chẳng phải là tự đào huyệt chôn mình sao?

Vốn dĩ đám người Nam Cung Yến vẫn đang vô cùng lo lắng, nhưng sau khi nghe thấy những gì mọi người bàn tán thì ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm cả người.

Đây là lần đầu tiên đám người Tật Phong biết về những việc mà Trần Thanh đã làm, họ không ngờ rằng thực lực của anh đã trải qua một sự biến đổi lớn như vậy sau khi trở về Hoa Hạ.

Mà Cẩu Tử vốn có tham vọng là muốn đánh bại Trần Thanh, lúc này trong mắt ông ta lại có chút chua xót.

Lý tưởng của ông ta trước giờ là muốn đánh bại được Trần Thanh, luôn coi anh là mục tiêu của mình.

Tuy nhiên, ông ta vẫn chưa phải là một võ giả thực sự, còn Trần Thanh đã ở vị trí cao như vậy rồi.

Trong sân biệt thự, Trần Thanh lạnh lùng nhìn Lữ Đại Vĩ, vốn không hề cảm thấy hứng thú với màn kịch của Lữ Đại Vĩ và Trương Sơn.

“Đã nói xong chưa?”, Trần Thanh nhìn Lữ Đại Vĩ lạnh lùng nói.

“Nói… nói xong rồi”, lúc này Lữ Đại Vĩ toát mồ hôi hột, trước khí thế hào hùng của Trần Thanh, tất cả sự kiêu ngạo và dũng khí mà ông ta tích lũy mấy ngày nay đều tan biến, hoàn toàn trở về lại tâm lý khủng hoảng khi đối mặt với Trần Thanh lúc đầu.

“Nếu đã nói xong rồi thì chịu chết đi!”, Trần Thanh lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Tên họ Trần kia, tao gọi mày là cậu Trần, không phải vì tao sợ mày, tao cũng là võ đạo tông sư, đừng tưởng rằng tao sẽ sợ, nếu mày cứ ép người quá đáng như vậy, thì tao cũng sẽ khiến mày khó mà sống yên ổn được đấy”, thấy Trần Thanh nhìn về phía mình với vẻ mặt đầy sát khí, Lữ Đại Vĩ nhất thời nóng nảy, rống lên.

“Được thôi, tôi chờ ông khiến tôi khó sống đây”, Trần Thanh không chút dao động, chế giễu nói, rồi bước từng bước chậm rãi đi về phía Lữ Đại Vĩ.

Trong quá trình bước qua, mỗi tiếng bước chân của Trần Thanh là mỗi lần giẫm đạp lên nhịp tim của Lữ Đại Vĩ.

Cách này mang lại áp lực rất lớn cho ông ta, cảm nhận được áp lực do anh mang lại, Lữ Đại Vĩ cảm thấy trái tim mình như sắp bị bóp nát.

“Chờ một chút, mày không thể ra tay với tao, chí ít cũng không thể ở đây!”, Lữ Đại Vĩ đột nhiên hét lên khi cảm thấy mình không chịu đựng được nổi.

“Những gì tao nói là sự thật. Võ đạo Hoa Hạ đều có những quy tắc của nó, võ giả có bậc võ đạo tông sư trở lên không được tùy ý ra tay, cần phải được mời quyết đấu ở những nơi rộng rãi. Nếu không, sẽ bị tất cả võ giả trong võ đạo chống cự và truy lùng, ngay cả chính phủ cũng sẽ không nói gì”, Lữ Đại Vĩ thấy Trần Thanh có vẻ không tin, nhất thời kinh hãi, liền cấp tốc tăng tốc độ nói nhanh hơn.

Trần Thanh nhíu mày, không ngờ lại có quy tắc như vậy, nhưng anh chưa từng nghe nói qua, cho nên cũng không hề để ý tới.

“Chờ một chút, tao nói đều là thật, khi võ đạo tông sư ra tay rất dễ dàng đả thương người vô tội. Ba ngày sau vẫn là núi Long Đài, quyết một trận sống chết, thế nào?”, Lữ Đại Vĩ nói đến đây, giọng vô cùng điềm đạm nói với dáng vẻ rất tự tin.

“Được thôi, ba ngày sau ở núi Long Đài sẽ quyết đấu sinh tử”, Trần Thanh suy nghĩ một hồi, đây thật sự không phải nơi để đánh nhau, cho nên anh bèn đồng ý.

“Vậy hẹn ba ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại, tạm biệt”, Lữ Đại Vĩ chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt, nói lời tạm biệt rồi bước nhanh ra ngoài.

“Chờ một chút, quyết đấu là quyết đấu, nhưng chuyện ông xông vào nhà của tôi, vứt hết đồ đạc của tôi ra ngoài, dù sao cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ nhỉ, ông tính cứ như vậy mà rời đi sao?”, Trần Thanh lạnh lùng nói.

“Trần Thanh, mày đừng có ức hiếp người quá đáng, mày đã đánh đám học trò của tao ra nông nổi này rồi, còn muốn gì nữa?”, nghe thấy lời nói của Trần Thanh, Lữ Đại Vĩ lập tức xoay người lại, phẫn nộ nói.

“Ông kéo đến tận cửa nhà tôi gây sự mà nói tôi ức hiếp người quá đáng, được thôi, vậy để tôi cho ông biết thế nào là ức hiếp người quá đáng”, Trần Thanh cười lạnh một cái, bóng người lóe lên, trực tiếp lao vào đám học trò của Lữ Đại Vĩ, giống như xe ủi đất, san bằng tất cả, hễ ai đứng trước mặt anh thì đều bị đánh văng ra ngoài. Gãy xương chỉ là chuyện nhỏ, gãy chân hay gãy tay đều có cả.

“Trần Thanh, mày chán sống rồi”, Lữ Đại Vĩ nổi cơn tam bành, bóng hình lóe lên một cái, lao về phía Trần Thanh.

“Chính là đang đợi ông đấy”, sau khi Trần Thanh ra tay giải quyết đám học trò này, trước sự công kích của Lữ Đại Vĩ, anh không hề nhượng bộ mà tiếp một chưởng của ông ta.

“Bùm...”

Hai người chưởng vào nhau, Trần Thanh lui về phía sau năm sáu bước, nhưng vẻ mặt của Lữ Đại Vĩ thay đổi rõ rệt, hai chân hãm sâu xuống nền đất, chỉ lùi về một bước.

“Ba chưởng, kết thúc chuyện của ngày hôm nay”, Trần Thanh cười lạnh một cái, tuy rằng anh nóng vội liều mạng chống lại một chưởng này, nhìn thì có vẻ anh yếu thế hơn, nhưng anh đã lùi lại mấy bước, thay vào đó hóa giải được đòn tấn công của Lữ Đại Vĩ.

Còn Lữ Đại Vĩ, vì để giữ vững hình tượng cao thủ của mình, mà ông ta chỉ lùi một bước, nên đòn tấn công của Trần Thanh đều bị ông ta hứng hết rồi.

Nói xong, cả người Trần Thanh giống như đại bàng bay lên không trung, từ trên xuống dưới, hai lòng bàn tay đều hung hăng chưởng về phía Lữ Đại Vĩ.

Lữ Đại Vĩ trợn trắng mắt, chân khí trong cơ thể anh tuôn ra một cách điên cuồng, cuộc tấn công như vậy hoàn toàn không thể né tránh được, chỉ có thể tiếp lấy.

“Bùm...”

Cuộc tấn công của Trần Thanh và Lữ Đại Vĩ giống như một quả bom. Trong quá trình đối đầu của hai người họ, sân vườn xung quanh đã trực tiếp bị nổ thành từng mảnh bởi hậu quả của trận chiến. Gạch đá vỡ vụn khắp nơi, một số cây cối và hoa lá cũng bị ảnh hưởng, toàn bộ sân vườn hoàn toàn biến dạng không thể nhận ra.

“Ôi trời, đây là con người sao? Quá khủng bố rồi”.

“Không ngờ Trần gia lại hùng mãnh đến như vậy, quả là một thần tượng tuyệt vời”.

“Đừng quên, Lữ Đại Vĩ là một võ đạo tông sư, cho dù Trần Thanh có từng giết chết được võ đạo tông sư, nhưng thực lực của cậu ta cũng chưa đạt tới cấp bậc võ đạo tông sư”.

“Này tên nhóc kia, ngứa người rồi đúng không, dám nói xấu thần tượng của tôi, nào, chúng ta ra ngoài đối tay đôi đi”.

Đám người xem bên ngoài không ngừng kinh ngạc mà kêu lên, hiển nhiên là bị trận chiến giữa hai người họ làm cho khiếp sợ một phen, bọn họ chưa từng nghĩ tới sức mạnh của con người lại có thể đạt tới trình độ đáng sợ như vậy.

Cho đến khi bụi xung quanh tan hết đi thì Trần Thanh và Lữ Đại Vĩ mới hiện ra.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT