Chương 479: Thập Vạn Đại Sơn
Tất nhiên, tâm trạng của Trần Thanh và Nam Cung Yến cũng không có nhiều thay đổi, dù sao thì cũng đã có Hồ Lộc Minh, nên cho dù căn biệt thự có được xây dựng sang trọng đến đâu thì họ cũng sẽ không quá mảy may.
Chỉ có Tuyên Hoàng là vui vẻ hơn cả, về phần Tật Phong và những người khác, trong những năm ở nước ngoài chưa nơi nào là họ chưa đặt chân qua, nên cho dù là một tòa lâu đài lớn của phương Tây thì họ cũng sẽ không quá kinh ngạc.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho mọi người xong, mọi người cùng đến sảnh chính của biệt thự.
“Cậu Trần, mặc dù thực lực của anh rất siêu phàm, nhưng Lữ Đại Vĩ này không đơn giản, không chỉ là một người tu luyện bình thường”, sau khi mọi người tập hợp, nhận được sự đồng ý của Trần Thanh, Tăng Kim Lai đã lên tiếng trước.
“Ồ, Lữ Đại Vĩ này có lai lịch lớn lắm sao?”, Trần Thanh hơi ngạc nhiên khi nghe Tăng Kim Lai nói.
Tuy nhiên, suy nghĩ một chút thì điều đó cũng hợp lý.
Một người tu luyện bình thường, không có tài nguyên, không có mối liên hệ, nếu tu luyện được đến cấp bậc cao thủ thì quả là một nhân tài.
Dù có tài năng xuất chúng nhưng Lữ Đại Vĩ chắc chắn không phải loại thiên tài có thể tự mình luyện võ.
"Chuyện là thế này, Lữ Đại Vĩ đã từng bái sư ở Thiết Quyền Tông. Dù chỉ học ba năm ở Thiết Quyền Tông, ông ta vẫn thường xuyên liên lạc với Thiết Quyền Tông. Tất nhiên, phần lớn thời gian là do ông ta mang lễ vật đến cho Thiết Quyền Tông, hoặc là thu thập một số thứ mà Thiết Quyền Tông cần".
"Hơn nữa, để ông ta có thể phát triển thuận lợi như vậy, không thể không có sự hỗ trợ của Thiết Quyền Tông. Với bối cảnh như vậy, những thế lực bình thường không dám khiêu khích Lữ Đại Vĩ một chút nào. Ngay cả những thế lực hàng đầu cũng phải cân nhắc thiệt hơn".
"Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Lữ Đại Vĩ bao năm nay luôn kiêu ngạo, độc đoán, nhưng không có ai trừng phạt ông ta".
Tăng Kim Lai mô tả lại thông tin mà anh ta đã thu thập được.
“Thiết Quyền Tông, lại là một môn phái võ thuật khác sao?”, Trần Thanh cau mày khi nghe Tăng Kim Lai mô tả.
Anh không ngờ rằng mình vừa diệt được một Kỳ Môn Sơn, bây giờ lại có thêm một Thiết Quyền Tông, nghe đến cái tên này cũng chẳng hình dung ra được gì.
“Nói cho tôi biết, tình hình ở Thiết Quyền Tông này ra sao?”, Trần Thanh ra hiệu cho Tăng Kim Lai tiếp tục nói những gì anh ta biết.
"Cậu Trần, Kỳ Môn Sơn không thể so sánh với Thiết Quyền Tông. Thiết Quyền Tông rất nổi tiếng khắp vùng Giang Bắc, có thể nói đây là môn phái đầu tiên ở vùng Giang Bắc".
"Chẳng qua là Thiết Quyền Tông từ trước đến giờ làm việc luôn khiêm tốn, nên có ít người biết đến, mà Lữ Đại Vĩ lại chính là một đồ đệ tiêu biểu của Thiết Quyền Tông".
"Về thực lực của Thiết Quyền Tông, thành thật mà nói, tôi vẫn chưa điều tra ra, không có một chút dấu vết nào".
"Tuy nhiên, có một điều chắc chắn, đó là mười Kỳ Môn Sơn cũng không thể sánh được với một Thiết Quyền Tông".
Tăng Kim Lai nở một nụ cười gượng gạo, bất lực nói.
Nói đến câu cuối cùng, trên mặt anh ta lộ ra vẻ nghiêm trọng.
"Ý của anh là, trong trận quyết đấu ba ngày sau, tốt hơn là không nên giết Lữ Đại Vĩ ngay tại chỗ? Nếu không thì sẽ sinh sự với Thiết Quyền Tông?"
Khi nghe Tăng Kim Lai nói như vậy, Trần Thanh nhàn nhạt hỏi.
"Không, cậu Trần, làm sao tôi dám đề nghị anh như thế? Tôi chỉ nói cho anh biết những gì tôi biết, và anh có thể xem xét khi thấy phù hợp", nghe Trần Thanh nói, Tăng Kim Lai đã bị dọa một phen.
Anh ta là một người tinh tường, tất nhiên có thể nghe ra được ý tứ trong câu nói của Trần Thanh, nên đã nhanh chóng mở miệng tự bào chữa.
"Anh không cần sợ, Thiết Quyền Tông này nghe có vẻ rất mạnh mẽ. Tuy nhiên, cuộc đấu này là một cuộc đấu công bằng. Dù Thiết Quyền Tông có mạnh đến đâu, cũng không thể phá bỏ các quy tắc", Trần Thanh xua tay, trong lòng đã có quyết định.
"Trần Thanh, nếu thật sự nguy hiểm như vậy, tốt hơn là không nên đi, nếu như thua sẽ mất mạng, cho dù thắng cũng không tốt cho anh, ngược lại càng thêm bất lợi", Nam Cung Yến nhìn thấy biểu hiện của mọi người, biết rằng mọi người đang nghĩ gì, ngay lập tức lên tiếng thuyết phục.
“Bà xã, đừng lo lắng, anh sẽ không làm gì mà mình không chắc chắn, ba ngày nữa anh sẽ đi quyết đấu”, Trần Thanh nói chắc nịch.
Chuyện này không liên quan gì đến những người khác, đây là đạo tâm của anh.
Nếu như anh không đi, thì anh sẽ mất đi cái khí thế như từ trước đến nay, như vậy sau này gặp phải bất cứ chuyện gì thì điều đầu tiên anh nghĩ đến sẽ không phải là đối phó với nó như thế nào, mà là tìm cách để trốn tránh nó.
Nếu thực sự đi đến bước đường đó thì con đường luyện võ của anh sẽ khó mà tiến bộ.
Nhìn thấy sự kiên trì của Trần Thanh, mọi người tuy có chút lo lắng nhưng cũng không thuyết phục anh nữa, dù sao thì Trần Thanh cũng là người biết phân nặng nhẹ, sẽ không làm những chuyện mà mình không chắc chắn.
Trần Thanh đã không mang theo tất cả tiên dược thu thập được từ các thế lực khác nhau, mà tất cả đều để lại ở Hồ Lộc Minh. Đã quá muộn để anh sử dụng tiên dược cải thiện khả năng.
Hiện tại anh chỉ có một cây Ngọc Linh Chi, nhưng Ngọc Linh Chi này làm tăng tuổi thọ, không tăng tu vi.
“Lão Tăng, gần đây có hội đấu giá nào không? Hay là ở thành phố Long Hải có một chợ dược liệu lớn nào không?”, Trần Thanh còn định tự luyện thêm một lần nữa, anh biết lợi ích của một thân thể cường tráng vào lúc này.
Sau khi cơ thể của anh đạt đến mức cao nhất của sức mạnh bẩm sinh, anh vẫn chưa luyện được thêm tầng nào nữa.
Nếu có tiên dược để luyện hóa da thịt, tất nhiên là tốt rồi, nhưng Trần Thanh cũng không có hy vọng nhiều, dù sao tiên dược cũng khó kiếm, chưa nói đến hội đấu giá hay là chợ dược liệu.
"Cậu Trần, hội đấu giá gần nhất cũng phải là nửa tháng sau. Có một chợ dược liệu lớn ở đây, rất nhiều người hái dược liệu thu thập dược liệu từ Thập Vạn Đại Sơn, sau đó sẽ gửi đến chợ dược liệu của chúng ta. Nếu cậu Trần muốn tìm dược liệu thì phải đến chợ dược liệu”, Tăng Kim Lai nói ngay lập tức.
“Được rồi, đi ra chợ dược liệu xem một chút. Đúng rồi, lão Tăng, tôi sẽ bố trí lại biệt thự này. Lần sau đến nhất định phải bảo bọn họ dẫn anh vào”, Trần Thanh gật đầu, sau đó nói.
Trần Thanh tổng kết bài học lần này, sau này nơi ở của bọn họ không được thiếu phòng bị như vậy.
Anh muốn gọi Mặc Uyên tới, để anh ta sắp xếp lại một chút, sau đó gọi Tật Phong và những người khác bố trí thêm một số cạm bẫy vũ khí nóng. Anh không tin đã bố trí những thứ này mà còn có người có thể trực tiếp xông thẳng vào đây nhưng không phải trả giá.
“Vâng, cậu Trần”, Tăng Kim Lai đương nhiên có thể hiểu được những gì mà Trần Thanh muốn làm. Anh ta không có ý kiến gì về việc đó, bởi vì Trần Thanh và những người khác cũng sẽ không sống ở đây suốt. Đến lúc nơi này chỉ còn lại mình anh ta, thì mớ phòng bị đó cũng sẽ khiến anh ta an tâm hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!