Chương 483: Vô cùng kinh ngạc
“Giết!”, ba người đứng trước đống lửa, một người đàn ông gầy gò trong đó lạnh lùng lên tiếng.
“Rõ”, nghe người này nói xong, hai người còn lại đứng lên, tốc độ nhanh như bay hướng về phía Trần Thanh.
Chỉ còn lại người ra lệnh, rõ ràng là gã ta rất có lòng tin vào bốn người kia.
Hai người này rất nhanh đã tới trước mặt của Trần Thanh và chặn đường lui của anh.
“Cho bọn mày một cơ hội, nói ra lai lịch của mình, rồi mỗi người tự chặt đứt một cánh tay đi, tao sẽ tha cho bọn mày”, Trần Thanh lạnh lùng nhìn đám người này và nói.
Vừa xuất hiện liền có ý muốn giết mình, tuyệt đối không phải dạng hiền lành gì, nhưng anh muốn biết, đám người này đang làm gì ở đây vào lúc nửa đêm chứ?
“Giết!”, hai người kia hừ lạnh một tiếng, sau đó đồng loạt ra tay.
Hai người đều chọn đánh giáp lá cà, quả đấm thép vung lên kín không một kẽ hở, tốc độ và sức mạnh đều vừa đủ. Hơn nữa cả hai đều là thực lực thiên tiên tiểu thành, liên thủ lại với nhau, e rằng ngay cả thiên tiên đại thành cũng không thể làm gì được.
Thời cơ hai người ra tay rất tốt, phối hợp vô cùng ăn ý. Hơn nữa chiêu thức của cả hai đều xuất phát từ chung một môn phái, chắc chắn không phải một đội tạm thời.
“Đã cho các người cơ hội nhưng các người lại không nắm bắt, vậy thì đừng trách tao”, Trần Thanh vừa né tránh vừa gào lên.
Hai người kia vốn không đáp lại, tốc độ nhanh như vũ bão.
Trước sự tấn công của hai người kia, Trần Thanh không ngừng lui về sau.
Chẳng mấy chốc, khu vực giao chiến của ba người họ đã tiến đến vị trí của đám người kia đứng trước đó, Trần Thanh giả bộ như mình không chống đỡ nổi, bị một người trong số họ đạp văng ra, bay trúng ngay chỗ tảng đá của tay bắn tỉa đứng trước đó.
“Một tên rác rưởi, còn dám lên tiếng ngông cuồng, đúng là chán sống mà”, hai người ra đòn thành công thì chợt cười khẩy, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, sau đó đuổi theo tới.
Dĩ nhiên là Trần Thanh cố tình để bị đá văng ra, tay bắn tỉa kia vẫn không có ý định ra tay, trong lòng anh cảm thấy hơi khó chịu, cho nên mới cố tình giả bộ không đánh lại đối phương, bị đối phương ép tới chỗ này.
“Bắt được mày rồi”, sau khi Trần Thanh rơi xuống, anh nhanh chóng lao về phía sau tảng đá.
Tay bắn tỉa kia vốn không ngờ Trần Thanh lại đột nhiên ra chiêu này, đợi gã ta quan sát được hành động của Trần Thanh có ý gì thì anh đã tới trước mặt gã ta.
“Cút”, tay bắn tỉa kia ném súng bắn tỉa xuống, lập tức lui ra sau, đồng thời rút một khẩu súng lục trong tay ra, nhanh chóng bắn liên hoàn về phía anh. Vài viên đạn chặn hết đường đi và đường lui của Trần Thanh, tốc độ phản ứng như thế không thể nói là chậm được.
“Chậm rồi”, Trần Thanh còn tưởng tay bắn tỉa này là đối thủ mạnh, không ngờ người này ngoài phản ứng nhanh, cách bắn cũng không lợi hại như anh đã nghĩ.
Nói xong câu này, Trần Thanh bỗng chốc đã tới trước mặt của gã này, thậm chí gã ta bắn ra vài phát đạn vốn cũng không động tới được cọng lông của anh.
“Pằng…”
Trần Thanh đá văng khẩu súng lục trong tay của gã này. Đồng thời, chân kia của anh giẫm mạnh xuống đất lấy lực, tiếp tục dùng lại chân cũ đổi hướng, đá thẳng vào lồng ngực của gã ta.
“Đáng chết”, hai tên còn lại cuối cùng cũng đuổi kịp, lúc họ thấy Trần Thanh đã loại bỏ được tay súng bắn tỉa của mình thì vô cùng kinh ngạc, không do dự mà xông thẳng lên.
Vẻ mặt của hai người mang theo vẻ nhục nhã. Tuy thực lực cả hai mạnh hơn so với hai tay súng này, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu, đối phương đã giải quyết tay súng bắn tỉa chỉ bằng một đòn công kích, không giống như bị ép thành bộ dạng đó lúc đối mặt với họ vừa rồi.
Trừ phi, đối phương chơi xỏ họ, coi họ như lá chắn, mục đích là muốn giải quyết tay súng bắn tỉa.
“Được rồi, hai người đã hết tác dụng, có thể nằm xuống được rồi”, Trần Thanh giải quyết xong tay bắn tỉa, sau đó thẳng tay chặt đứt tay chân của hai người này một cách mang rợ.
“Pằng…”, lúc Trần Thanh giải quyết xong hai tên này thì có một tiếng súng truyền tới, anh liền chụp lấy một tên trong đó chặn trước mặt mình.
“Phù…”
Viên đạn trực tiếp xuyên vào bụng dưới của người đàn ông đó, hơn nữa tinh lực dồi dào đó cũng bị Trần Thanh làm cho chấn động mà tiêu tan rồi.
“Tiếp tục đi, trình độ không tệ, lần sau nhớ ngắm vào đầu, ý tôi nói là đầu của hắn ấy”, Trần Thanh nhắc người kia mà cũng không thèm né tránh. Anh đứng ngang nhiên lên tiếng châm biếm.
“Được lắm”, chính ngay lúc này, người đàn ông bên đống lửa cuối cùng lên tiếng, sau đó đứng lên và đi từng bước về hướng Trần Thanh.
“Cuối cùng chịu đứng lên rồi à. Tao còn tưởng phải chờ tao giết sạch đám vô dụng này đi thì mày mới chịu đứng ra chứ”, thấy người này đứng dậy, Trần Thanh nói với vẻ mặt khinh thường.
Nếu đang ở chiến trường, Trần Thanh tuyệt đối sẽ không làm ra vẻ cao ngạo, nhưng tình hình thực tế đã ép anh phải như vậy.
Chiến trường là chiến trường, ai quản ai có kiêu ngạo hay không, chết rồi thì đều trở thành một bộ xương khô mà thôi.
Cho nên, tung hoành ngang dọc trên chiến trường quanh năm, Trần Thanh sớm đã hình thành thói quen không càm ràm, một đòn chí mạng. Dù gì, rất nhiều kẻ phản diện đã bị thất bại chỉ vì nói những lời vô nghĩa.
“Dám hỏi anh đây là ai? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với thuộc hạ của tôi như vậy?”, người kia từ từ đi tới, sau khi đi gần thì mới lộ ra diện mạo thật của gã ta.
Gương mặt rất dài, còn để tóc dài, cộng thêm trên người mặc đồ của người Hoa Hạ thời xưa, người không biết còn tưởng là đang đóng phim, đúng là kịch tính.
“Nghe tao nói đây, đầu của mày có phải bị vấn đề gì không? Tao đang yên đang lành đi trên đường, các người đột nhiên bắn súng, vừa bắn ra thì đã muốn đoạt mạng của người khác. Các người không hề biết tao là ai thì đã tuỳ tiện bóp cò, không phải đầu óc có vấn đề thì là gì?”, Trần Thanh vừa nghe lời người này nói xong thì nổi trận lôi đình.
Những tên khốn này, nói rõ ra là mặc kệ đối phương là ai? Chỉ cần ai dám tới gần, thì sẽ lập tức giết không tha, không cần nói đạo lý gì cả.
“Mày…”, nghe Trần Thanh nói vậy, người kia giận tím người.
“Xem ra, bọn mày xuất hiện ở đây là có chuyện cần làm”, Trần Thanh tiếp tục đoán, lúc anh nói ra câu này thì đối phương lập tức thay đổi sắc mặt, tuy chỉ là trong tích tắc nhưng cũng đủ chứng minh anh đã nói đúng.
“Trước tiên đừng vội, để tao đoán thử. Nơi này ngoài núi hoang cằn cỗi ra thì thứ quý giá nhất chính là dược liệu. Các người đến hái dược liệu sao?”, Trần Thanh cười híp mắt nhìn người kia rồi thản nhiên nói.
“Đoán đi, cho dù mày đoán ra, vậy thì đã sao chứ? Dù gì hôm nay mày cũng sẽ chết ở nơi này”, lúc này sắc mặt của tên đó đã trở lại bình thường, gã ta lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!