Chương 490: Quá phách lối
“Nhớ kỹ, đợi khi nào cụ ông nhà các người khỏe hơn rồi thì hãy đưa hộp cơ quan đến chỗ tôi. Nếu như không tìm thấy tôi thì hãy đưa đến hồ Lộc Minh ở thành phố Nam Hải, tên tôi là Trần Thanh”, Trần Thanh gật đầu một cái, sau đó chui vào trong khởi động xe, chạy ra khỏi núi.
Sau khi Trần Thanh đã rời đi, năm người còn lại ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là Chu Yên Toa vừa bị dọa cho sợ mất mật.
“Yên Toa, ở nhà cậu thật sự có thứ đồ mà anh Trần Thanh kia cần sao?”, Hàn Quân Quân không nhịn được mà mở miệng hỏi.
“Tớ chỉ thuận miệng nói một câu như thế mà thôi, dù sao thì bây giờ thuốc cũng đã ở trong tay tớ rồi, chẳng lẽ anh ta thật sự muốn chạy đến Hương Giang để tìm tớ gây sự sao? Tớ muốn xem thử anh ta có dám hay không đấy”, Chu Yên Toa nghe Hàn Quân Quân nói vậy thì lập tức nhếch miệng, ngang ngược nói.
“Yên Toa, sao cậu có thể làm như vậy được chứ? Cậu làm thế là lừa gạt người khác đấy”, Hàn Quân Quân nghe bạn thân của mình nói vậy thì lập tức lo lắng.
Tào Bác cũng có vẻ không được vui cho lắm, mặc dù Chu Yên Toa từng là chủ cũ của mình, nhưng mà Trần Thanh lại có ơn tái sinh, anh đã hoàn toàn thay đổi nửa cuộc đời còn lại của anh ta.
Cho nên, đối với hành vi lừa gạt người khác như vậy của Chu Yên Toa, anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Quân Quân à, cậu lo cái gì thế? Đợi đến khi anh ta đến Hương Giang tìm tớ thì tớ cứ tùy tiện làm cho anh ta một cái hộp nào đấy không khác cái hộp kia lắm là được rồi, dù sao thì tớ cũng đâu biết rốt cuộc thứ anh ta nói là cái gì? Tớ chỉ nói là tớ từng nhìn thấy thứ như vậy mà thôi, tớ cũng không nói đó nhất định là thứ anh ta muốn tìm”, Chu Yên Toa ngang ngược không thèm nói lý đáp.
“Yên Toa, cậu nghĩ một chút đi, thực lực của anh chàng Trần Thanh này sâu không lường được, mà anh ta còn có thể tiện tay gọi ra một cao thủ như thế, vậy chắc chắn người dưới trướng anh ta cũng có sức mạnh rất phi thường, tớ cảm thấy lừa gạt anh ta là một việc không hề thông minh chút nào”, Hàn Quân Quân lo lắng nói.
“Hừ, cho dù anh ta có mạnh hơn nữa thì thế nào? Chẳng lẽ nhà họ Chu tớ lại không có võ đạo tông sư nào sao? Nếu như anh ta dám đến Hương Giang gây sự thì tớ nhất định sẽ cho anh ta biết thế nào là nhà họ Chu ở Hương Giang”, Chu Yên Toa cực kì ngạo nghễ nói.
“Đúng vậy, anh ta chỉ là một tên nhà quê ở trong nước, nếu như đến Hương Giang chẳng phải sẽ sợ đến mức choáng váng sao”, Lí Hạ đứng ở bên cạnh chính là một con chó chuyên vẫy đuôi đi theo sau Chu Yên Toa, nghe Chu Yên Toa nói vậy thì vội vàng đồng ý, nịnh nọt cô ta.
“Thế, nhưng mà…”, Hàn Quân Quân còn định nói gì đó, nhưng lại bị Chu Yên Toa cắt ngang.
“Thôi, Quân Quân à, cậu đừng nói nữa, tớ không thể về trễ thêm nữa được đâu, ông nội tớ vẫn còn đang chờ tớ cầm thuốc này về cứu ông. Mặc dù không biết thứ thuốc mà Trần Thanh đưa cho tớ có tác dụng hay không, nhưng vì thực lực mạnh đến đáng sợ đó của anh ta, tớ sẽ tin anh ta một lần”, Chu Yên Toa cắt lời Hàn Quân Quân, trên mặt lộ ra vẻ mong chờ.
Đối với hành động này của cô bạn thân, mặc dù Hàn Quân Quân không đồng ý nhưng mà cô ấy cũng không thể can thiệp vào được.
Trên sân này ngoại trừ ba người bọn họ, còn lại hai vệ sĩ khác cũng khịt mũi coi thường hành động này của Chu Yên Toa.
Chu Yên Toa này đang chơi đùa với lửa rồi.
Thêm vào đó, bọn họ cũng có dự cảm, chỉ sợ là cả nhà họ Chu sẽ bị cô gái ngu xuẩn Chu Yên Toa này liên lụy.
Dù sao thì tông sư cũng không thể bị sỉ nhục được.
Nhất là người trẻ tuổi như Trần Thanh, thanh niên dễ nóng tính, chắc chắn sẽ không chỉ nói mấy câu thôi là xong chuyện.
Có lẽ để đến khi Trần tông sư tự mình tìm đến cửa, Chu Yên Toa mới biết được hành động này của cô ta sai lầm tới mức nào.
Chỉ có điều, bây giờ có thuyết phục cô ta cũng vô dụng, với tính cách đỏng đảnh, bảo thủ và nóng như lửa đó của cô ta, chắc chắn sẽ không chịu nghe ý kiến của bọn họ.
Trần Thanh rời khỏi nơi đó cũng không lo lắng gì nhiều, loại thuốc đó là do chính tay anh điều chế ra, đối với anh mà nói chuyện đó không có gì khó khăn cả.
Nếu như có thể lấy được một cái hộp cơ quan từ nhà họ Chu thì chắc chắn là có lời.
Mặc dù anh không thèm để ý đến mấy thứ như vậy, nhưng mà không phải ai cũng có tư cách để dựa dẫm vào anh.
Đến khi tới một nơi có tín hiệu, điện thoại của Trần Thanh lập tức điên cuồng vang lên, một đống tin nhắn được gửi tới, cùng với cả những cuộc gọi nhỡ.
Trần Thanh kiểm tra một lát, đại đa số đều là của Nam Cung Yến, có một số cái của Tằng Kim Lai và Tật Phong. Lúc này, Trần Thanh mới gọi điện thoại về cho Nam Cung Yến, nói rõ tình hình hiện tại của mình, rồi lái xe về thẳng biệt thự.
Khi Trần Thanh về đến nơi thì trời đã tối, còn đám người Nam Cung Yến đã đợi anh ở biệt thự từ lâu.
Lúc bước chân qua cổng lớn, Trần Thanh lập tức nở nụ cười.
Mấy tên này đang muốn để mình thử khả năng phòng thủ của biệt thự này sao?
Chỉ mới mất thời gian một ngày thôi mà phòng ngự của nơi này đã trở nên vô cùng kiên cố, bên trong còn được kết hợp với thuật cơ quan của Mặc Uyên, cùng với các loại bẫy rập phòng ngự hiện đại do nhóm Tật Phong bố trí. Nếu như có người lạ xông vào, cho dù người đó có là võ giả thiên tiên mà cơ thể không có sức chống đỡ đủ để vượt qua chỗ này, thì sợ là cũng khó mà vào được bên trong.
Trần Thanh dùng mắt xuyên thấu của mình để quét qua một lượt, lập tức tìm ra được một con đường tắt để vào trong biệt thự.
“Oa, đại ca bị điên à, lại còn đi thẳng vào chứ”, xe của Trần Thanh vừa mới tới, đám người bên trong đã nhìn thấy được qua camera giám sát. Khi bọn họ thấy Trần Thanh cứ như vậy mà đi thẳng vào trong, ai nấy đều sợ hãi nói.
“Mấy người các cậu, nếu các cậu khiến anh ấy bị thương thì cứ chờ xem tôi xử lý các cậu thế nào đi”, mặc dù Nam Cung Yến rất tin tưởng vào năng lực của Trần Thanh, nhưng mà cô cũng tận mắt thấy được bọn họ bố trí căn biệt thự này như thế nào.
Sau khi quan sát phương pháp bố trí phòng ngự của bọn họ, cô còn âm thầm nghĩ, phòng ngự như thế này thì ai xông vào được nữa chứ?
Cho nên khi thấy Trần Thanh cứ như vậy mà đi vào, cô lập tức cảm thấy lo lắng.
“Chị yên tâm đi, đại ca như thế nào em biết mà, nếu như không chắc chắn thì đại ca sẽ không ngang nhiên đi vào như thế đâu”, Tật Phong lập tức mở miệng nói trước.
Những người khác không nói gì, nhưng đều đồng ý với Tật Phong.
Quả nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, Trần Thanh bước từng bước đi vào trong biệt thự, tốc độ rất nhanh, giống như anh đang dạo phố vậy.
Có những lúc, chỉ lệch một chút xíu thôi là động đến cơ quan rồi, nhưng Trần Thanh lại có thể né tránh được, khiến cho tinh thần của những người trong phòng đều căng như dây đàn.
Nhìn đến cuối cùng, bọn họ thậm chí còn có một ý nghĩ mãnh liệt, đó chính là Trần Thanh sẽ khởi động phải một cơ quan nào đó, ít nhất điều đó cũng có nghĩa là cơ quan của bọn họ không được nhanh nhạy hoặc đã thất bại.
“Tôi tới rồi”, khi bọn họ còn đang nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, Trần Thanh vẫy tay với cái cây, cười nói.
“Quá phách lối, thế này là đang sỉ nhục chúng ta đấy”, Hắc Kiện nhìn thấy vậy thì tức giận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!