Chương 491: Khổ luyện thiết quyền
Trần Thanh lưu chuyển một luồng chân khí trong cơ thể, hoá thành một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp cắt đứt then cài cửa, đồng thời nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
"Kết thúc rồi, đến cả một trò đùa dai thôi mà cũng thất bại, bỏ đi", khi nhìn thấy Trần Thanh bước vào sau cánh cửa biệt thự, bọn họ cảm thấy một trận thất bại. Bận rộn bố trí tầng như vậy, kết quả cũng không có chút tác dụng gì với anh.
Thấy nhóm người ủ rũ cúi đầu, Trần Thanh không nhịn được mà nở nụ cười.
"Sao bây giờ anh mới trở về? Gọi điện thoại cũng không nghe máy, em còn tưởng rằng anh mất tích đấy", Nam Cung Yến nhanh chóng chạy đến trước mặt Trần Thanh, tức giận nói.
"Xin lỗi bà xã, đã khiến em lo lắng rồi", nhìn bộ dạng tức giận của Nam Cung Yến, trong lòng Trần Thanh dâng lên một ngọn lửa, nhất là cái miệng nhỏ nhắn đang chu chu ra kia, làm cho anh bị kích thích không thôi.
Trần Thanh nhanh chóng kéo cô vào lòng, tình cảm nồng nàn nhìn cô.
"Hôn một cái, hôn một cái..."
Thấy một màn trước mắt, đám người Tật Phong hưng phấn hét ầm lên, hơn nữa còn bắt đầu ồn ào.
"Ôi chao, anh làm cái gì vậy, ở đây còn có nhiều người đang nhìn đấy", bị Trần Thanh ôm vào lòng, Nam Cung Yến vốn dĩ có chút ý loạn tình mê, nhưng bị đám người kia làm ồn ào, nhất thời xấu hổ, nhanh chóng chạy lên tầng.
"Không chỉnh đốn lại mấy người một chút thì tôi thật không cam lòng", nhìn món ngon đến miệng bỗng chốc không cánh mà bay, Trần Thanh đen mặt, hung ác trừng mắt nhìn đám người kia.
"Đại ca, bố trí của bọn em thực sự rất kém cỏi sao?", Hắc Kiện có chút không cam lòng hỏi Trần Thanh.
"Không phải rất kém cỏi, chỉ là gặp phải tôi mà thôi", lần này, anh cũng không tính sẽ thực sự đánh bọn họ.
Nghe được Trần Thanh nói như vậy, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, mọi cố gắng của bọn họ đều không phải là uổng phí.
"Tuy nhiên, vẫn còn không ít chỗ sơ hở, đi theo tôi, tôi sẽ chỉ ra cho các cậu xem", Trần Thanh túm mấy người bọn họ ra ngoài sân, nói cho bọn họ về những sơ hở trong bố trí, bao gồm cả thuật cơ quan của Mặc Uyên.
Đối với ý kiến của Trần Thanh, bọn họ đều thực sự chú ý lắng nghe.
Sau đó, Trần Thanh phạt bọn họ ra ngoài chạy bộ, không chạy đến khi nào kiệt sức thì không được dừng. Khi tất cả đều đã ra ngoài, biệt thự mới trở nên yên tĩnh.
"Trần Thanh, trận quyết đấu ngày kia, anh có tự tin không?", Nam Cung Yến có chút lo lắng nhìn Trần Thanh.
Hai ngày nay cô cũng đã làm một số việc, hỏi thăm một chút tin tức về Lữ Đại Vĩ, biết được thực lực của người này đã đạt tới võ đạo tông sư. Hơn nữa, phía sau còn có Thiết Quyền Tông chống lưng, chẳng may người của Thiết Quyền Tông cũng xuất hiện, sự tình cũng sẽ không đơn giản như vậy.
"Đương nhiên là không thành vấn đề, Lữ Đại Vĩ kia chính là dùng thuốc để đạt tới võ đạo tông sư, nghiêm khắc mà nói, chỉ sợ ngay cả một Tiên Thiên đỉnh cấp võ giả cũng có thể đánh bại ông ta", Trần Thanh cười nhạo, nếu không phải Lữ Đại Vĩ còn nói đến quy tắc gì đó, anh đã ngay lập tức đập chết ông ta.
"Thật vậy sao? Nhưng anh mới chỉ là Tiên Thiên đại thành", Nghe được lời nói của Trần Thanh, Nam Cung Yến bĩu môi, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.
"Ha ha...Cho dù anh mới chỉ là Tiên Thiên đại thành, nhưng cũng có thể một đấm đập chết ông ta", Trần Thanh cười lớn, ôm lấy Nam Cung Yến, đắc ý nói.
"Chỉ biết khoe khoang", đối với cái ôm của Trần Thanh, Nam Cung Yến chỉ hơi vùng vẫy một chút rồi cũng không giãy dụa nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người bỗng chốc trở nên im lặng, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi này.
Bầu không khí trong phòng dần trở nên mập mờ, nhịp tim Trần Thanh bắt đầu tăng tốc, đồng thời, anh cũng cảm nhận được Nam Cung Yến lúc này đang vô cùng thẹn thùng.
Trong cơn xúc động, Trần Thanh không nhịn được mà cúi xuống, ngậm lấy đôi môi anh đào mềm mại, ngọt ngào kia, thậm chí còn tham lam tiến vào...
Cảm xúc của hai người càng lúc càng trở nên kích động, Trần Thanh rất nhanh liền muốn tiến sâu vào bên trong thân thể Nam Cung Yến.
"Bịch..."
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, trực tiếp đánh thức hai người bọn họ.
"Em...em về phòng nghỉ ngơi trước", khuôn mặt Nam Cung Yến lập tức đỏ bừng, đẩy Trần Thanh ra rồi nhanh chóng chạy lên tầng.
Trần Thanh vẻ mặt mông lung, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa.
Lúc này, Tật Phong là người đầu tiên vọt vào cửa biệt thự. Khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Trần Thanh, trong lòng cậu ta liền giật mình, lập tức muốn phi thẳng ra ngoài, kết quả lại bị các anh em đi phía sau chặn lại.
"Xem ra hình phạt hôm nay quá dễ dàng, tôi cảm thấy khả năng thực chiến của các cậu vẫn còn hơi kém một chút, tối nay, tôi sẽ huấn luyện cho các cậu", Trần Thanh vẻ mặt âm trầm nhìn, sau đó bước về phía bọn họ.
"Chạy mau", mặc dù không biết tại sao Trần Thanh đột nhiên phát điên cái gì, nhưng bọn họ biết, còn không chạy đi, tiếp theo số phận của bọn họ sẽ rất bi thảm.
Quả nhiên, mới chỉ vài phút trôi qua, bên ngoài biệt thự đã vang lên từng đợt âm thanh kêu la thảm thiết.
Nam Cung Yến, Tuyên Hoàng cùng Julian nghi hoặc nhìn ra cửa sổ, phát hiện ra Trần Thanh đang đánh nhau cùng đám người trong đội.
Ừm...
Nói chính xác hơn là bọn họ đang bị đánh, điều này làm cho ba người không khỏi buồn cười, một màn này thật sự rất khôi hài, một đám đàn ông cao lớn bị đuổi đánh đến mức kêu la thảm thiết.
Đương nhiên chỉ có Nam Cung Yến biết lí do tại sao Trần Thanh lại buồn bực như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thanh còn chưa xuống tầng đã nghe thấy tiếng hò hét của đám người Tật Phong từ ngoài ban công vọng lại, chỉ thấy bọn họ đang dạy Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng chiến đấu.
Lấy kinh nghiệm chiến đấu của bọn Tật Phong, vẫn đủ khả năng để dạy cho đám người Nam Cung Yến. Mặc dù thực lực võ đạo của hai người các cô cao hơn đám Tật Phong nhưng căn bản vẫn không đấu lại họ.
Xem ra, trưởng thành hơn không chỉ có mình anh, Nam Cung Yến cùng Tuyên Hoàng đều khao khát tiến bộ, các cô không hi vọng bản thân trở thành trói buộc, ở thời điểm mấu chốt làm liên luỵ đến anh.
"Đại ca, đại ca dậy rồi, mau đến đây", Tật Phong vốn đang chiến đấu cùng Nam Cung Yến, nhìn thấy Trần Thanh ở ban công tầng hai liền vui mừng hét lên.
Cậu ta thật sự không dám đánh nhau cùng Nam Cung Yến, điều này có chút khó xử.
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, hôm nay tôi muốn đi một chuyến đến chợ buôn bán thuốc, mọi người ở nhà chăm chỉ luyện tập, khi trở về sẽ có bất ngờ cho các cậu", Trần Thanh nghĩ đến những chuyện lạ ở chợ buôn bán thuốc, bản thân cũng có một vài suy đoán.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!