Đợi đám người Vinh Dương rời đi rồi, nhóm Tật Phong mới từ một nơi gần đó đi ra.
“Đại ca, những người này là ai? Sao anh lại đưa người phụ nữ kia cho bọn họ?”, Tật Phong hỏi.
“Người của Long Tổ ở Hoa Hạ, người phụ nữ kia tên là Bạch Thấm, là tổ trưởng của Long Tổ ở thành phố Long Hải, chuyện này trước tiên cứ như vậy đi đã, chờ đến khi bọn họ chữa khỏi hết cho Bạch Thấm rồi, tôi sẽ tìm bọn họ để nói chuyện sau”, Trần Thanh nói.
“Đại ca, em cảm thấy, đối tượng ám sát của người phụ nữ kia không phải là chị dâu, mà chắc là anh đó”, đúng lúc này, Ưng Chuẩn đột nhiên nói.
“Ồ? Sao cậu biết được?”, nghe Ưng Chuẩn nói như vậy, nhóm người Trần Thanh nhất thời hơi sửng sốt, sau đó truy hỏi.
“Bởi vì, với sức mạnh của người phụ nữ đó, thâm sâu khó dò, như vậy thì chắc chắn có thể giết chết được chị dâu chỉ bằng một nhát. Thế nhưng mà cô ta lại để mình bị bại lộ trước khiến đại ca cản lại”. Vào nhóm zalo để cập nhật ch mới nhất nhé : https://zalo.me/g/zivpdz264
“Cô ta làm như vậy, chính là vì muốn để cho đại ca lấy thân ra đỡ thay chị dâu, mượn cơ hội đó để giết anh”.
“Chỉ là, cô ta không ngờ rằng thực lực của đại ca lại mạnh như thế, lại có thể chặn được một chiêu đó của cô ta. Nếu như đổi lại là người khác, sợ là cô ta đã đạt được mục đích của mình rồi”.
Ưng Chuẩn là một tay bắn tỉa, suy nghĩ đâu ra đó, nói ra phỏng đoán của mình.
“Nói vậy cũng có lý”, nghe Ưng Chuẩn phân tích xong, Trần Thanh lập tức gật đầu.
Nếu như mục tiêu ám sát của Bạch Thấm này là Nam Cung Yến, thì với thực lực của một người có sức mạnh ở bậc cao nhất của thiên tiên đại thành, thì chỉ cần tùy tiện tìm một lúc nào đó mình không có ở đây, trực tiếp ám sát, thì tỷ lệ thành công sẽ tăng cực cao.
Thế nhưng mà Bạch Thấm cứ hết lần này tới lần khác chọn lúc mình có ở đây để ra tay, vả lại còn cố tình vạch trần trước, quả thật là không bình thường.
Sau khi nghĩ thông được điều này, Trần Thanh lại thở dài một hơi.
Chỉ cần mục tiêu của những người này không phải Nam Cung Yến, mà là mình, như vậy thì không có gì phải sợ nữa rồi.
Anh sợ nhất là những kẻ thù kia của mình, cùng với nhà Mộ Dung ở thủ đô luôn coi Nam Cung Yến là mục tiêu, vì thế sẽ có một lúc nào đó mình sơ sẩy.
Trở lại biệt thự, mấy người Nam Cung Yến cũng không lên lầu nghỉ ngơi mà ở dưới phòng khách chờ, nhìn thấy nhóm Trần Thanh về nhà, thì vội bước tới.
“Sao rồi? Có hỏi được cái gì không?”, Nam Cung Yến nhanh chóng chạy ra, vội vã hỏi.
“Không có gì, tinh thần của cô ta có chút vấn đề, không hỏi ra được gì cả, nên anh đã để cho người ta đưa cô ta đi chỗ khác rồi. Chỉ có điều, đối tượng ám sát của người phụ nữ đó không phải là em, mà là anh”, Trần Thanh nhìn thấy dáng vẻ lo lắng sốt ruột của Nam Cung Yến, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, bèn nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng nói.
“Trời ạ, anh rể, anh có nhiều kẻ thù thật đấy. Người phụ nữ đó có vẻ bề ngoài xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ anh có nợ tình với cô ấy sao? Để người ta tìm tới tận cửa?”, Tuyên Hoàng nghe Trần Thanh nói như vậy, hai mắt sáng lên, trong mắt lóe ra vẻ muốn hóng hớt, bắt đầu nói nhảm.
“Thôi đi, nói năng linh tinh. Anh một lòng một dạ với Nam Cung Yến, chị ấy là mối tình đầu của anh”, nghe Tuyên Hoàng nói xong, Trần Thanh lập tức trừng mắt, sau đó dùng ánh mắt dịu dàng để nhìn Nam Cung Yến.
“Ọe… Không ổn, em sắp nôn ra dấm đến nơi rồi, nồi thức ăn cho chó trước mặt mọi người, có định để người ta sống hay không vậy?”, Tuyên Hoàng giả bộ buồn nôn, hung hăng phê phán anh.
Những người khác nhìn thấy vậy cũng vô cùng biết điều mà rời đi, vốn dĩ Julia không muốn rời đi nhưng lại bị Tuyên Hoàng nhất quyết kéo ra ngoài.
“Bà xã, thật sự xin lỗi em, hôm nay khiến em hoảng sợ rồi”, Trần Thanh vươn tay ra ôm Nam Cung Yến vào lòng, nhẹ nhàng nói.
“Đó không phải việc của anh, anh đã làm rất tốt rồi, em cũng sẽ cố gắng tu luyện, để không làm ngáng chân anh”, Nam Cung Yến hôm nay cũng coi như được mở mang tầm mắt, thì ra lúc nguy hiểm thật sự ập đến cô lại yếu đuối như vậy, lại còn khiến Trần Thanh vì cô mà nhận một dao.
Nghĩ đến đây, Nam Cung Yến nhất thời có chút sốt ruột, lập tức rời khỏi vòng tay của Trần Thanh, bắt đầu cởi quần áo của anh ra.
“Bà… Bà xã, vẫn còn là ban ngày, làm như này có gấp quá không? Làm vậy không… Không ổn lắm thì phải?”, Trần Thanh trong phút chốc bị hành động của Nam Cung Yến làm cho hoang mang.
Nam Cung Yến là người như vậy sao? Sao mới nói có mấy câu đã bắt đầu cởi quần áo rồi?
Chắc không phải do hôm nay bị màn cầu hôn của mình làm cho cảm động đó chứ?
Nhưng mà Thuần Dương Vô Cực Công chết tiệt mà bản thân tu luyện thì cho dù bản thân có muốn làm gì cũng đành lực bất tòng tâm thôi.
“A…”, nghe thấy những lời Trần Thanh nói Nam Cung Yến nhất thời sửng sốt, cảm nhận thấy những việc mình đang làm và cả những lời Trần Thanh nói, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
“Hứ… Anh nghĩ linh tinh gì vậy? Em…Em chỉ lo là hôm nay anh bị đâm một nhát dao, có phải bị thương nghiêm trọng không thôi”, Nam Cung Yến thẹn quá hoá giận nói.
“Ôi trời, là anh hiểu nhầm rồi, thật ngại quá. Anh cứ tưởng là hôm nay anh đẹp trai rạng ngời, thần thái ngút trời, khiến cho bà xã thân yêu cảm động chứ, thật là thất vọng quá”, Trần Thanh nghe xong thất vọng nói.
“Đừng có nói linh tinh nữa đi, nhanh để em xem nào”, Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh một cái, lập tức mạnh tay kéo anh lại gần, cởi áo của anh ra.
“Ấy, sao lại như vậy?”, Nam Cung Yến đỏ mặt cởi áo Trần Thanh ra, vô cùng sửng sốt khi tấm lưng anh không có một chút thương tích nào.
Không dám tin vào mắt mình, liền đưa tay sờ soạng lưng Trần Thanh.
“Đại ca, có…”, đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị người khác mở ra, một cơn gió thổi vào.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng, tim cậu ta như nhảy lên.
“Em không nhìn thấy gì hết, em là người vô hình”, khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Trần Thanh, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nam Cung Yến đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, rốt cuộc ở trong mắt Tật Phong, vừa rồi cô đã làm ra chuyện gì vậy?
Nghĩ đến đây, Nam Cung Yến vội vã chạy lên lầu với khuôn mặt đỏ bừng.
“Tên khốn này, nếu không đưa ra được lý do hợp lý, để xem tôi có đánh chết cậu không”, Trần Thanh vô cùng tức giận, lập tức bước ra ngoài với vẻ mặt u ám.
Lúc Trần Thanh đi ra ngoài, tình cờ nhìn thấy dưới tán cây bên ngoài biệt thự có gió thổi, dưới gốc cây có mấy người đang bàn tán rất sôi nổi.
“Mấy người không biết vừa nãy khi tôi bước vào đại ca và chị dâu đang làm gì đâu, cảnh tượng lúc đó thật sự vô cùng nóng bỏng”, Tật Phong kể một cách hào hứng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!