Chương 508: Đánh trống khua chiêng
Tiếp theo, Trần Thanh dùng một trăm thẻ đánh bạc bắt đầu chơi, đôi mắt xuyên thấu của anh vô cùng lợi hại, lần nào cũng thắng.
Vốn dĩ lúc đầu anh dùng một trăm thẻ đánh bạc đánh thắng cũng không khiến cho ai chú ý, nhưng từ khi tỉ lệ thắng bắt đầu nhiều, mà lần nào Trần Thanh cũng đặt cược toàn bộ, đương nhiên sẽ khiến cho nhiều người chú ý.
“Ôi vãi, người anh em này đúng là trâu thật, lần nào cũng cược toàn bộ, nếu như thua một ván là trở về trước đêm giải phóng rồi”, có người vẫn luôn chú ý tới Trần Thanh, nhìn thấy cách đánh cược của Trần Thanh không nhịn được giật mình.
Mà ba người Nam Cung Yến đi theo Trần Thanh đương nhiên là cũng thu hoạch rất nhiều, số tiền ba người chơi thua trước kia đã thắng về toàn bộ, tiền chỉ nhiều chứ không ít.
Chẳng qua bọn họ biết, dưới loại tình huống này không cần cược tiếp nữa, cho nên ngừng lại.
Mà Trần Thanh lại không hề có dấu hiệu sẽ ngừng tay, nếu thuyền đánh bạc đã nói là không có video đánh cược của Tạ Thụy Ý, vậy thì có nghĩ là người của sòng bạc có ý muốn bảo vệ người một nhà.
Tuy rằng anh có tiền, nhưng cũng sẽ không coi tiền như cỏ rác, loại tình huống đó nhìn qua đã biết là có người cố ý muốn gài bẫy Tạ Thụy Ý, nếu như người của thuyền đánh bạc không chịu từ bỏ ý đồ, vậy thì anh sẽ đánh cược cho tới khi lấy lại được hết tiền cược đó.
Lúc này ông Kim vẫn không biết bản thân đã chọc phải thứ gì, ở trong mắt ông ta, người thanh niên này cho dù là cậu chủ của gia tộc lớn nào đi chăng nữa thì đánh cược ở trên thuyền này cũng phải tuân thủ quy tắc.
Không sai, ông ta chính là muốn bảo vệ người một nhà, nói đúng hơn ông ta muốn giữ gìn danh dự của thuyền đánh bạc, nếu loại chuyện sòng bạc thiết kế bẫy hại khách truyền ra ngoài, vậy thì thuyền đánh bạc của bọn họ cũng xong đời rồi.
Trần Thanh đương nhiên cũng biết được chuyện này, nếu bọn họ không tuân thuy quy tắc, vậy thì anh sẽ tự mình dạy cho bọn họ cái gì gọi là quy tắc.
Có người nhắc nhở, mọi người đang trên bàn đặt cược lúc này mới phát hiện bên phía Trần Thanh có kịch hay, nhưng mà người ở đây đều là tay già đời, đương nhiên không phải loại người khác nói gì bọn họ sẽ tin cái đó, dù thế nào bọn họ cũng phải nhìn một lần.
Chính là vào lúc này, xúc sắc trong cốc đựng bắt đầu lay động, người đối diện cũng đã sớm chú ý tới Trần Thanh, chỉ là từ đầu tới giờ Trần Thanh cũng không thắng số tiền quá lớn, thắng tới bây giờ cũng mới hơn một triệu, tuy rằng thắng không ít, nhưng so với số tiền mà sòng bạc thu về quả thật vẫn không tính là gì.
Chẳng qua loại chuyện thắng liên tục như vậy rất hiếm thấy, anh ta muốn nhìn xem lần này đối phương có đặt cược toàn bộ nữa hay không.
Nếu tên nhóc này còn đặt toàn bộ, vậy thì lần này anh ta sẽ khiến cho anh lỗ sạch vốn.
Trần Thanh cười tủm tỉm nhìn người chia bài, chờ tới khi người chia bài đặt cốc đựng con xúc xắc xuống, Trần Thanh nhanh chóng cược hết tiền trên chỗ con báo.
“Oa...”
Nhìn thấy Trần Thanh đặt cược toàn bộ tiền trên hình con báo, tất cả mọi người ồ lên.
Không phải là chưa từng ra con báo, chẳng qua không có mấy người điên cuồng như vậy, nhanh chóng đặt nhiều tiền ở trên hình con báo như thế.
“Mọi người, nếu đã suy nghĩ kỹ thì bỏ tay ra”, người chia bài lại cười lạnh một tiếng, tên nhóc này còn muốn dùng vốn nhỏ đánh cược to, phải biết, nếu đặt cược lên con báo ở sòng bạc thì số tiền phải bồi thường vô cùng cao, tỉ lệ bồi thường ở sòng bạc bọn họ là 1:10, nói cách khác, nếu đối phương đặt đúng, vậy thì phải bồi thường hơn mười triệu.
Đám người vốn còn muốn đặt cược một phen nhìn thấy như vậy lập tức rút lui, không hề có người dám theo.
“Chúng ta có cần đặt hay không?”, Tuyên Hoàng nhỏ giọng hỏi Nam Cung Yến.
“Hay là thôi đi, chúng ta nhìn xem tình hình trước”, Nam Cung Yến không muốn gây chuyện, nhanh chóng lắc đầu.
“Không sau đâu, đặt đi”, Trần Thanh quay đầu nói với ba cô gái.
“Thật không? Vậy thì em đặt hết nhé”, Tuyên Hoàng đã sớm ngứa ngáy trong lòng, nghe được lời của Trần Thanh thì nhanh chóng đặt tiền của mình lên hình con báo.
“Tôi cũng cược toàn bộ”, Tuyên Hoàng cực kỳ khí phách kêu lên.
“Ôi vãi, người đẹp khí phách thật”.
“Thật là ngu ngốc, tỷ lệ ra con báo thấp như vậy, sao có thể cược chứ?”
“Xong rồi, nhiều tiền như vậy lại sắp thua hết rồi”.
Người xung quanh nhìn thấy động tác của Tuyên Hoàng, có người tỏ vẻ bội phục, có người lại tiếc hận, còn có người thì đau lòng, giống như đó là tiền của bọn họ vậy.
Người chia bài nhìn thấy lại có người đặt vào đó hơn một triệu, mồ hôi lạnh cũng sắp chảy xuống rồi, tuy rằng tỉ lệ ra con báo rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không thể ra.
Người chia bài lập tức cẩn thận đụng vào một cái nút nhỏ dưới bàn cược.
Trần Thanh vẫn luôn quan sát người chia bài và xúc xắc, đương nhiên thấy được thủ đoạn của người chia bài.
Nếu như bọn họ dùng thủ đoạn, vậy thì Trần Thanh cũng không cần nể mặt.
“Tất cả buông tay, mở!”, người chia bài thở dài một hơi nhẹ nhõ, sau đó mở cốc lên.
“Oa...”
“Cái đệt, thật hay giả?”
“Quả thật quá dọa người rồi”.
“Đây là thần đặt cược nhập à”.
Cốc bị mở ra, lộ ra bên trong là ba viên xúc xắc... ba mặt sáu.
Người ở đây trợn tròn mắt, sau đó lập tức ồn ào, ánh mắt đám người nhìn về phía Trần Thanh lộ rõ sự sùng bái.
“Đáng chết, sao tôi lại không cược theo cơ chứ?”
“Thật là gan lớn thì ăn lớn, gan bé thì đói chết, biết thế tôi cũng cược theo”.
Một ít người muốn cược nhưng lại bị cách cược của Trần Thanh dọa cho sợ hãi lúc này hối hận cực kỳ, hận không thể tát cho bản thân mấy cái, đây quả thật là cơ hội đổi đời nhanh nhất.
Trong cuộc sống có rất nhiều cơ hội thay đổi cuộc đời, nhưng có người biết nắm lấy cơ hội, có người lại chủ động từ bỏ.
Lúc này thân thể người chia bài phát run, gương mặt cũng trắng bệch.
Phải biết chỉ có mình hai người kia cũng đã lấy được hai triệu từ bàn cược này, nếu như lại thêm vài người, vậy thì số tiền quá dọa người.
Quan trọng nhất chính là, khi nãy anh ta vừa mới động tay chân, theo lý mà nói không có khả năng ra con báo mới đúng, thế nhưng lại ra con báo, quả thật quá tà môn.
“Người anh em, tỉnh... tỉnh đi”, nhìn thấy ánh mắt người chia bài dại ra, có người không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
Người chia bài bị đánh thức, lập tức khóc lóc thảm thiết, quả thật là càng sợ cái gì lại càng phải đối mặt với cái đó.
“Hai vị, mời hai người chờ một lát, số tiền lớn như vậy tôi không có quyền hạn xử lý, tôi sẽ mời giám đốc tới đây”, vẻ mặt người chia bài như đưa đám nói.
“Có thể, đi đi, tìm người có thể làm chủ tới”, Trần Thanh hơi mỉm cười, loại trình độ này chỉ sợ không thể khiến cho ông Kim chú ý, cho nên phải cược lớn thêm một chút nữa mới được.
Rất nhanh, người chia bài đã dẫn một người đàn ông mặc tây trang đi tới.
“Chào anh, tôi là Thanh, giám đốc của sòng bạc này, tố chất tâm lý của người chia bài không tốt lắm, tiếp theo đích thân tôi sẽ phục vụ anh”, trên mặt Thanh là nụ cười tự tin, anh ta nói với Trần Thanh.
“Oa... Thế mà lại là Thanh”.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!