Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 509: Không lấy lại được vốn ban đầu?

“Được rồi, vậy thì bắt đầu đi”, Trần Thanh cười híp mắt nhìn người tên Thanh đó, không ngờ anh ta lại là thiên tiên tiểu thành võ giả. Hai tay người này thon dài, đẹp hơn tay phụ nữ rất nhiều, xem ra là luyện thủ thượng công phu.

Mọi người đều biết, những lúc như thế này, tốt nhất không nên dính vào làm gì, cho dù thật sự thắng được tiền, cũng sợ rằng sẽ bị người của sòng bạc chú ý.

Huống hồ, bọn họ nhìn thấy Thanh tự mình ra tay nên cũng không dám đánh cược cậu thanh niên này còn có thể tiếp tục thắng hay không.

Tiếp đó, Thanh giao tiền Trần Thanh và Tuyên Hoàng vừa thắng ra.

Tuyên Hoàng nhìn thấy tình hình này cũng không dám đặt theo Trần Thanh nữa. Nếu còn thắng nữa, sẽ là một trăm triệu, gặp chuyện tốt thì thu tay lại thôi.

“Được, bây giờ bắt đầu đi”, Thanh cười, cầm hũ đựng xúc xắc, bắt đầu lắc. Ban đầu anh ta lắc rất chậm, nhưng sau đó, hũ đựng trong tay anh ta chuyển động như ảo ảnh, tốc độ gần như đạt đến trình độ cao nhất.

Thanh cho rằng, sở dĩ đối phương có thể thắng nhiều lần như vậy, đơn giản là do nắm giữ được kỹ xảo nghe xúc xắc, mà kỹ xảo lắc xúc xắc của anh ta lại đúng lúc có thể phá kỹ xảo nghe xúc xắc của đối phương.

Nhìn kỹ xảo lắc xúc xắc của Thanh, mọi người đều rất ngạc nhiên. Có thể thấy một màn thần kì như vậy, bọn họ vô cùng kích động.

Nhưng Trần Thanh lại không có biểu hiện gì cả. Cho dù kỹ xảo lắc xúc xắc của người này giỏi bậc nhất, thì cũng không qua được con mắt nhìn thấy của mình. Chỉ cần đối phương không dở mánh khoé, thay đổi con số trên xúc sắc, thì anh cũng sẽ không thay đổi.

“Mời”, trên mặt Thanh lộ ra nụ cười. Anh ta để hũ xúc xắc xuống bàn, chìa tay ra, ra hiệu cho Trần Thanh đặt tiền cược.

“Tôi đây chỉ thích đặt cả, vừa rồi tôi thắng hơn mười triệu, đặt hết đống thẻ đánh bạc này luôn”, Trần Thanh thản nhiên nói.

“Được, xin cứ tự nhiên”, khoé miệng Thanh lộ ra nụ cười tàn ác. Điều anh ta chờ chính là câu nói này của Trần Thanh, anh ta muốn khiến tất cả mọi người đều phải nhớ kĩ một điều: dám ngang ngược ở đây, phải chuẩn bị tinh thần không lấy lại được vốn ban đầu đi.

“Hả?”, sau khi Trần Thanh đẩy hết tất cả tiền đặt cược tới chỗ con báo, sắc mặt Thanh lại đột nhiên thay đổi.

Thanh là cao thủ đánh bạc, xúc xắc có thể coi là sở trường của anh ta. Về cơ bản, anh ta muốn lắc ra bao nhiêu thì thì có thể lắc được bấy nhiêu điểm. Vừa rồi lắc xúc xắc, anh ta dám khẳng định đối phương căn bản không thể nghe được, nhưng lại thật sự đoán trúng.

“Mở đi”, nhìn thấy sắc mặt của Thanh, Trần Thanh cười, thúc giục anh ta.

“Mở đi, mở đi, mở đi…”

Người xung quanh bắt đầu nhao nhao lên, hiển nhiên bọn họ cũng muốn biết cậu thanh niên này có thật sự lợi hại như thế không. Nếu như cậu ta thật sự có thể thắng được một số tiền lớn của sòng bạc, đối với bọn họ mà nói, đây là chuyện vô cùng hả giận.

Dù sao, tới đây đánh bạc, đâu có ai không thua nhiều tiền chứ. Vậy nên, bọn họ có thể nhìn thấy sòng bạc chịu nhục thì vô cùng vui vẻ.

Ở nơi này, trước mắt mọi người, Thanh không dở mánh khoé gì, cũng không phải anh ta không dám, mà vì anh ta là cao thủ đánh bạc nên anh ta khinh thường thủ đoạn này.

Trừ trường hợp không thể làm khác được.

Khi Thanh lật nắp ra, thấy được điểm số bên trong, mọi người đều sợ hãi hô lên, trong mắt đều lộ ra vẻ hâm mộ.

Mười triệu biến thành hơn một trăm triệu, đây chính là giàu đột ngột đấy.

Đây chỉ sợ sẽ là sức hấp dẫn của sòng bạc, không bao lâu nữa, những người trong giới bài bạc gặp nhau sẽ lan truyền tin này. Một cậu thanh niên dùng một trăm đồng tiền đặt cược, cuốn đi hơn một trăm triệu của sòng bạc, đây quả thực là lời tuyên truyền tốt nhất cho nghề.

Nhìn thì như sòng bạc tổn thất một trăm triệu, nhưng chỉ cần tuyên truyền ra ngoài, có lẽ sẽ có nhiều người tới đây hơn. Đến lúc đó, chút tổn thất này có là gì?

“Tiếp tục chứ?”, Trần Thanh thu lại tiền đặt cược rồi ngẩng đầu nhìn về phía Thanh. Lúc này, sắc mặt Thanh đã trở nên vô cùng khó coi.

“Anh có bản lĩnh thì đặt toàn bộ đi”, Thanh ra vẻ bị chọc giận, quát Trần Thanh.

“Anh chắc chắn cho tôi đặt cả chứ? Nếu tôi lại đặt cả, lát nữa sẽ thu về một tỉ đấy”, Trần Thanh không trả lời mà trực tiếp hỏi lại.

“Tôi chỉ sợ anh không đặt cả thôi. Tôi thấy, anh cũng không cần đặt cả đâu, lỡ như thua thì không lấy lại được vốn ban đầu nữa đấy”, Thanh là cao thủ đánh bạc, đương nhiên hiểu được chiến thuật tâm lý, nên mới có “lòng tốt” khuyên bảo.

“Không lấy lại được vốn ban đầu? Một trăm đồng sao?”, Trần Thanh hỏi ngược lại.

“Cái gì mà một trăm đồng?”, Thanh sửng sốt.

“Xem ra, không phải cái gì bọn họ cũng nói cho anh biết. Tôi nói là, tôi dùng một trăm đồng tiền, thắng tới bây giờ”, Trần Thanh nhếch miệng, lộ ra nụ cười sáng lạn.

“Gì cơ?”, nghe Trần Thanh nói như vậy, Thanh lập tức trợn tròn mắt.

Cho dù nhà cái trước đó làm không tốt, nhưng cũng không thể nào để đối phương dùng một trăm đồng thắng hơn một trăm triệu được.

Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, sợ rằng sòng bạc của bọn họ sẽ bị chê cười mất.

“Đừng dông dài nữa, bắt đầu đi”, trong mắt Thanh lộ ra vẻ kiên quyết, lập tức gia tăng tốc độ tay. Hũ xúc xắc trong tay anh ta đã chuyển động đến tốc độ nhanh nhất, không nhìn thấy nữa rồi.

Người xung quanh nhìn thấy mà phát ngốc, kỹ thuật lắc xúc xắc như vậy, thật sự quá lợi hại.

Nhưng mà, kĩ thuật lợi hại như vậy, lại thua trước một cậu thanh niên. Cậu ta mới là người lợi hại nhất.

“Xin mời”, ánh mắt Thanh nhìn Trần Thanh đầy ý khiêu khích. Anh ta muốn xem thử, mình đã dốc hết thủ đoạn ra rồi, liệu đối phương còn đoán trúng được nữa không.

“Yên tâm đi, vẫn đặt cả, lần này, tôi vẫn đặt con báo”, Trần Thanh cười híp mắt đẩy tiền đặt cược về phía con báo.

Trần Thanh nói xong, Thanh lập tức căng thẳng, không ngờ tên này lại đoán trúng được.

Vốn dĩ, theo lẽ thường, tỉ lệ hai lần đều ra con báo là vô cùng nhỏ. Người bình thường sau hai lần đoán trúng thì sẽ không đặt con báo nữa.

Nhưng mà cậu thanh niên này lại đặt con báo, điều này khiến anh ta vô cùng bất ngờ.

Anh ta hiểu, lần này anh ta đã không thể không dở thủ đoạn nữa rồi.

Nghĩ tới đây, anh ta phát động nội lực, xúc xắc vốn đã dừng lại lại lần nữa xoay chuyển.

Đương nhiên Trần Thanh nhìn rõ anh ta đã làm gì, nhưng mà, anh cũng không vội di chuyển xúc xắc mà chờ cơ hội.

“Không thay đổi sao?”, trong mắt Thanh mang theo sự tự tin, anh ta hỏi Trần Thanh.

“Không đổi, anh chắc chắn anh cũng không sửa lại chứ?”, Trần Thanh vuốt tay, nhìn Thanh, hỏi một câu khó hiểu.

Thanh lập tức sửng sốt, sau đó lại giật mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT