Chương 511: Ai cũng há hốc mồm!
"Được, cứ tới đi", Trần Thanh nở nụ cười xán lạn. Người ta cho tiền mà anh không nhận thì chẳng phải sẽ làm họ thất vọng rồi sao?
"Anh Trần, có phải hơi mạo hiểm rồi không? Ai cũng biết đi thuyền đánh bạc mà đắc tội ông Hà thì không phải chuyện tốt lành gì", Tăng Kim Lai có chút lo âu, dẫu sao nơi này cũng là vùng biển quốc tế, ông Hà có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Úc thì chắc chắn không thuộc dạng hiền lành dễ chọc.
"Người ta đã ra chiêu, mình không tiếp chiêu thì chẳng phải quá bất lịch sự rồi sao?", Trần Thanh khoát tay. Nguyên tắc của anh là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu những kẻ này muốn bẻ tay anh thì phải chuẩn bị tinh thần bị chặt tay lại.
Nghe Trần Thanh nói vậy, mặc dù Tăng Kim Lai vẫn còn hơi lo nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao nơi này cũng là thuyền đánh bạc, những người lên được con thuyền này không giàu thì sang, cho dù ông Hà có thế lực mạnh mẽ thế nào đi nữa cũng hoàn toàn không thể làm ra chuyện quá giới hạn gì.
"Tốt, trẻ tuổi quả là tốt, rất hăng hái, lên nào", ông lão đi qua, Thanh lập tức nhường chỗ.
"Thầy, anh ta...", Thanh vốn định nói thêm gì nhưng lại bị ông lão cản lại.
"Tôi nhớ ra rồi, lẽ nào đây là Tề Duyệt, một trong ba ông vua đánh bạc của thành phố Úc?"
Đám đông xung quanh nghe Thanh gọi ông lão ấy là thầy, một số người suy nghĩ nhanh nhạy chợt bật thốt lên.
Mặc dù có rất nhiều người không nhận ra Tề Duyệt nhưng họ đều đã nghe qua tiếng tăm của ông vua đánh bạc họ Tề.
Có thể nói rằng Tề Duyệt là một bậc thầy đánh bạc toàn năng, chưa có kỹ xảo đánh cược nào mà ông ta không thành thạo. Mặc dù ông ta có tài đánh cược ở một mức độ rất cao siêu, nhân duyên của ông ta lại không mấy tốt đẹp, sau đó vì ông ta tới sòng bạc của nhà họ Hà thu tiền, bị phát hiện nên bị bắt lại, từ đó ông vua đánh bạc này trở thành người phục vụ cho nhà họ Hà.
Tuy Tề Duyệt rất ít khi ra tay nhưng trên giang hồ vẫn luôn truyền tai nhau truyền thuyết về ông ta, không ngờ lần này ông ta lại tham gia vào.
"Anh Tăng, người này tài như thế, liệu Trần Thanh có thể làm đối thủ của ông ta không?", Nam Cung Yến đang đứng bên cạnh không nhịn được bắt đầu lo lắng, hỏi Tăng Kim Lai.
"Thưa cô, mặc dù Tề Duyệt này rất giỏi nhưng vẫn không phải đối thủ của anh Trần, cô hãy chờ lát nữa xem họ đánh cược thế nào đi", Tăng Kim Lai lại lắc đầu. Có thể nói anh ta có lòng tin mù quáng đối với Trần Thanh, lúc trước khuyên can Trần Thanh đừng tiếp tục đánh cược nữa thật ra cũng chỉ vì sợ nhà họ Hà sẽ phản kích.
Còn kết quả thua cuộc!
Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến.
"Cược thế nào?", Trần Thanh nhìn Tề Duyệt, hỏi.
"Cậu giỏi đổ xúc xắc như vậy thì chúng tôi cũng không ngại tiếp tục cược xúc xắc, có điều, luật sẽ bị đổi một chút", Tề Duyệt nở một nụ cười thoải mái, không hề có tính công kích, nói với Trần Thanh.
"Được thôi, ông nói luật đi", Trần Thanh nghe vậy cũng không phản đối, anh muốn nhìn xem Tề Duyệt này có kế sách gì.
"Lần này chúng ta thi mở lớn hay mở nhỏ, ván đầu tiên xem ai mở lớn, ván hai xem ai mở nhỏ, ván ba, chúng ta lấy tùy ý một người ở đây rồi đoán số. Đấu ba ván, thắng hai ván thì thắng, thế nào?", Tề Duyệt vuốt bộ râu của mình, lên tiếng.
"Khá thú vị", nghe Tề Duyệt nói vậy, Trần Thanh ngẩn người, sau đó gật đầu, nói: "Được thôi, cứ theo ông".
"Đã đánh cược thì phải có tiền đặt cược, ông nói xem, muốn đánh cược cái gì?", sau đó Trần Thanh lại hỏi.
"Luật do tôi quy định rồi, vậy tiền đặt cược cậu nói đi", Tề Duyệt ra vẻ hào phóng, nói với Trần Thanh.
"Như vậy thì tôi cũng không khách sáo. Ba ván thắng hai thì thắng, ván đầu tiên gấp đôi, ván thứ hai gấp mười, ván thứ ba gấp trăm lần, có dám cược không? Tôi cược toàn bộ", Trần Thanh lạnh lùng nhìn Tề Duyệt.
Anh muốn dọa Tề Duyệt, anh cũng không tin Tề Duyệt này dám chơi với số tiền cược lớn như thế.
"Cái gì?"
Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, những người xung quanh, kể cả hai thầy trò Tề Duyệt đều há hốc mồm.
Số tiền cược này thật sự quá đáng sợ, tất cả những người trong sòng bạc đều đã đi xuống, ai nấy đều nhìn về phía Trần Thanh với ánh mắt tràn đầy sùng bái.
"Được thôi, chỉ là không biết cậu có nhiều tiền hay không, lỡ cược xong, cậu không lấy ra được chừng đó tiền thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?", sau một lúc khiếp sợ, Tề Duyệt nhếch mép, hỏi.
"Xem ra là ông muốn xác nhận số vốn. Nếu ông đã muốn như thế thì tôi cũng vậy. Đừng nói với tôi rằng nguyên cái sòng bạc lớn thế này lại không có tiền nhé, tôi chỉ nhận tiền mặt", Trần Thanh lạnh lùng phản bác.
"Chưa kể, ông chỉ là một tên sai vặt, sao có thể tự quyết định được?", rõ ràng cách nói chuyện của Trần Thanh không mấy dễ nghe.
"Cậu...", nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Tề Duyệt lập tức bực tới mức gân xanh cũng nổi lên, suýt nữa đã vươn tay bóp chết Trần Thanh.
Nhưng nơi này là thuyền đánh bạc, đang có nhiều người nhìn, ông ta không thể mất bình tĩnh được.
"Chỉ cần cậu cũng xác nhận đủ vốn, của tôi chắc chắn không thành vấn đề", Tề Duyệt gân cổ lên quát Trần Thanh.
"Được, ông cứ xác nhận thoải mái", Trần Thanh lạnh lùng cười, lấy chiếc thẻ đen kia ra khỏi túi rồi đặt lên bàn cược, tiện tay phóng nó đến trước mặt Tề Duyệt.
"Ơ...", thấy chiếc thẻ đen, toàn bộ những người ở đây đều thay đổi sắc mặt. Đây chính là thẻ đen toàn cầu, không ngờ người trẻ tuổi này lại nắm giữ một chiếc trong tay, xem ra cậu ta có thực lực rất mạnh.
"Nhanh lên, đừng lề mề", thấy Tề Duyệt còn sững người ở đó, Trần Thanh lập tức thúc giục.
"Được, được, tôi sẽ đi kiểm tra ngay", Tề Duyệt nghe thấy lời anh nói mới hoàn hồn, sau đó tìm người bắt đầu kiểm tra số vốn.
Bên phía sòng bạc không lấy tiền mặt ra mà lấy một chiếc biệt thự nằm trên lưng chừng núi, mười chiếc xe thể thao cùng năm phần trăm cổ phần ở sòng bạc làm tiền đặt cược. Theo cái nhìn của Tăng Kim Lai, những thứ tiền đặt cược này có giá trị khoảng một trăm tỷ, căn biệt thự ở lưng chừng núi và xe thể thao là tiền cược cho hai ván đầu.
Sau khi xem qua, Tăng Kim Lai gật đầu với Trần Thanh, hiển nhiên những thứ này đều là thật.
Thứ làm cho người ta không thể không hâm mộ chính là năm phần trăm cổ phần kia. Nó thật sự là một con gà mái biết đẻ trứng, có tiền cũng không mua được.
Biết giá trị của những thứ này rồi, Trần Thanh không phản đối. Mấy thứ đó tốt hơn tiền, nếu họ chịu lấy ra thì nhận thôi.
"Anh Trần, luật này phải làm sao đây?", Tăng Kim Lai trông khá miễn cưỡng, hỏi Trần Thanh.
"Không có việc gì", Trần Thanh lắc đầu, không để ý.
"Anh Tăng, này nghĩa là sao vậy?" Nam Cung Yến và những người khác ở bên cạnh lập tức thắc mắc.
"Lão Tề Duyệt này quá cáo già, ngoài mặt thì nói là muốn chiếu cố anh Trần nên chọn phương pháp mà anh ấy am hiểu là đổ xúc xắc, nhưng cái luật chơi này lại đang hạn chế anh ấy", Tăng Kim Lai tức giận, nhìn Tề Duyệt nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!