Chương 512: Gặp được đối thủ!
Dù bị những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Tề Duyệt vẫn không để bụng. Ở sòng bạc chỉ có thắng và thua, ai quan tâm dùng mánh lới gì?
"Như vậy thì chúng ta cùng lắc xúc xắc đi", Tề Duyệt cười híp mắt nhìn Trần Thanh, sau đó ra hiệu nhà cái đưa một bộ cho Trần Thanh dùng.
"Cái này tôi chưa từng chơi, để tôi thử một chút", nói rồi Trần Thanh cầm bộ lắc xí ngầu lên, lấy ba viên xúc xắc kia bỏ vào trong đó rồi bắt đầu lắc.
"Trời mẹ, không ngờ cậu chàng này lại không biết lắc xúc xắc".
"Xong, tôi đã nói rồi mà, Tề Duyệt này tuyệt đối là cáo già, tính đúng người ta không biết lắc xúc xắc".
"Haiz, một số tiền khổng lồ như vậy cứ thế bị ném xuống sông, tiếc quá đi mất".
Những người xung quanh thấy cách Trần Thanh lắc xí ngầu thì đều giật cả mình. Đây đích thị là một lính mới lần đầu tiên tiếp xúc với lắc xí ngầu rồi, cho dù họ làm kiểu nào cũng đều chuyên nghiệp hơn Trần Thanh.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt những người ở đây nhìn Trần Thanh đã thay đổi hoàn toàn, không còn sự sùng bái như trước đây nữa, họ đều đã dự kiến được cảnh Trần Thanh sẽ thua cực kỳ bi thảm.
Tề Duyệt đương nhiên cũng thấy cách lắc xí ngầu của Trần Thanh, ông ta suýt thì bật cười.
Mặc dù trước đó ông ta đã đoán được rằng có thể Trần Thanh chỉ giỏi ở việc nghe đoán số, không rành lắc xí ngầu nhưng không ngờ anh lại gà đến mức này.
Ông ta biết lần này mình đã cược đúng, xem ra có thể làm chiến tích của mình tăng lên rồi.
Thanh ở bên cạnh thì há hốc mồm, đồng thời càng thêm khâm phục khả năng tính toán của thầy mình.
Lúc thấy Trần Thanh nghe đoán số lợi hại như thế, theo phản xạ anh lập tức cho rằng Trần Thanh là một tay cá cược giỏi, không ngờ người này chỉ am hiểu nghe đoán số mà thôi.
Đúng là gừng càng già càng cay mà.
"Anh Tăng, có phải Trần Thanh gặp nguy rồi không?", hiển nhiên Nam Cung Yến cũng nghe thấy lời bàn tán của đám đông, hơi căng thẳng hỏi.
"Thưa cô, tôi cũng không biết anh Trần còn có thủ đoạn gì nữa, nhưng tôi nghĩ nếu anh ấy dám cược thì nhất định có lý của anh ấy", Tăng Kim Lai cười khổ lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nói.
Không lâu sau đó, Tề Duyệt dừng động tác lắc lại, nhìn Trần Thanh với vẻ mặt kiêu ngạo.
Lúc này ông ta đã không còn coi trọng Trần Thanh nữa, dù sao thì một lính mới cá cược đến lắc xí ngầu cũng không biết như anh thì làm sao có thể lắc ra được con số mà mình muốn chứ?
Trần Thanh thấy Tề Duyệt dừng lại cũng dừng theo.
"Ông lớn tuổi, ra trước đi", Trần Thanh làm động tác “Mời”, cười nói.
"Miệng lưỡi bén nhọn quá nhỉ, vậy tôi sẽ cho cậu chết hoàn toàn", Tề Duyệt nghe Trần Thanh nói mình già thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lạnh lẽo nói.
Sau đó, ông ta mở nắp ra, để lộ ba viên xúc xắc bên trong, toàn bộ đều là sáu.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều không hề bất ngờ, dù sao đến học trò Thanh cũng có thể tùy ý lắc ra được con số mà mình muốn, Tề Duyệt là sư phụ của anh ta thì sao có thể kém hơn học trò mình được.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về phía Trần Thanh, dựa trên cách lắc xí ngầu của Trần Thanh để đoán xem hai người sẽ hòa hay anh thua, dù sao cả ba xúc xắc đều mang số sáu đã là lớn nhất rồi.
"Oa, thật là lợi hại, xem ra ván này tôi chết rồi", Trần Thanh cố ý tỏ ra sợ hãi, sau đó thờ ơ mở nắp ra.
"Ôi má ơi, thật hay giả vậy?"
"Tôi không bị hoa mắt chứ?"
"Cũng là ba sáu, không ngờ lại hòa".
Khi ba con xúc xắc trong bộ lắc của Trần Thanh hiện ra trước mắt bao người, ai nấy đều giật mình bật thốt.
Bởi vì không một ai nghĩ rằng tên lính mới không biết lắc xí ngầu này lại lắc ra được cả ba viên đều sáu, thật sự không thực tế.
Tề Duyệt vốn dĩ cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng nên bắt đầu tỏ ra tự phụ, lúc này nét mặt tươi cười của ông ta chợt cứng lại, khó tin nhìn ba viên xúc xắc đang lặng lẽ nằm trong bộ lắc, số điểm giống với của ông ta. Nói cách khác, ván này hai người hòa.
Kết quả ấy khiến cho ông ta không chấp nhận được, sắc mặt cũng đỏ bừng.
Thanh đứng cạnh cũng kinh ngạc, ban đầu anh ta còn vô cùng bội phục mưu kế của sư phụ mình, không ngờ nó lại thất bại như thế.
Mà cách duy nhất để kết quả này xảy ra chính là, bản thân Trần Thanh là một tay cá cược tài ba.
"Ai, ông nói xem, dù gì cũng là vua đánh bạc mà lại hòa với một tên vô danh tiểu tốt như tôi, thế không phải thành thua rồi còn gì. Tuổi lớn như thế, quả là khí tiết tuổi già khó giữ được", Trần Thanh ra vẻ thương hại, trong giọng nói là sự tiếc nuối rất rõ ràng.
"Cậu... Tức chết ông già này rồi", nghe thấy những lời này của Trần Thanh, Tề Duyệt bực đến mức cả người đều run lên.
"Anh Trần, muốn chơi thì cứ chơi đi, phiền anh đừng nói mát người khác", Thanh không nhịn nổi nữa, nói với Trần Thanh.
"Được thôi", Trần Thanh chìa hai tay, không nói thêm nữa.
"Nếu ván đầu tiên hòa thì bắt đầu ván thứ hai luôn đi", Tề Duyệt hít sâu một hơi, ghìm cơn tức giận xuống đáy lòng, nói với Trần Thanh.
"Dĩ nhiên không thành vấn đề", Trần Thanh mỉm cười, cầm bộ lắc lên, vẫn lắc với cái kiểu vô cùng chậm chạp đó, kĩ thuật lắc xí ngầu ấy thật sự là vụng về đến mức không muốn nhìn.
Lần này Tề Duyệt không còn tràn trề tự tin như trước nữa, cộng thêm việc bị Trần Thanh chọc giận, ông ta đã bắt đầu mất bình tĩnh.
Nhìn vào lối lắc xí ngầu của Tề Duyệt là có thể thấy được ông ta đang mất kiểm soát.
Trần Thanh đương nhiên cũng thấy trạng thái này của Tề Duyệt, đây chính là kế hoạch của anh.
Mặc dù với thực lực của anh thì thắng được cuộc cá cược này là dễ như trở bàn tay.
Nhưng anh không thể đả kích sòng bạc một cách triệt để như thế được, nếu họ cố tình dây dưa với anh thì cứ thẳng tay vả mặt vậy.
Ngoài việc thua tiền ra thì cách để khiến cho sòng bạc đau đớn nhất chính là thanh danh bị quét đất. Không có vua đánh bạc áp trục, sẽ có rất nhiều người của Lao Thiên Môn tìm tới cửa. Trừ khi họ đóng cửa, còn nếu không chỉ cần mở cửa là sẽ chịu tổn thất rất lớn.
Dùng mưu kế để phá kế sách của đối thủ, muốn đối phó với một tên cáo già dày dặn kinh nghiệm như Tề Duyệt phải đủ tàn nhẫn mới được, đánh vào mặt tâm lý là chiêu quan trọng nhất.
Ván này hai người không lắc xí ngầu quá lâu.
"Ông lão à, cái thân già của ông không được rồi, mới lắc có hai lần thôi mà đổ mồ hôi thế kia rồi, khi nào rảnh nhớ bồi bổ vào nhé", Trần Thanh cười híp mắt nhìn Tề Duyệt.
"Anh Trần, phiền anh đừng công kích người khác", Thanh đứng gần đó sợ sư phụ mình bị tức chết, mở miệng quát.
"Anh có bị ngốc không thế? Vừa rồi rõ ràng tôi đang quan tâm đến sức khỏe của ông ấy mà, sao lại biến thành công kích rồi? Ôi, dạo này làm người tốt cũng khó quá", Trần Thanh trợn mắt ba hoa chích chòe cãi lại, giọng điệu nghe rất gợi đòn.
"Cậu thanh niên này, đừng nhiều lời nữa, mở đi", Tề Duyệt biết có lẽ ván này lại phải hòa rồi, kết quả thắng thua sẽ được quyết định bởi ván cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!