Chương 518: Vẻ mặt nghiêm trọng
“Không ổn rồi, Trần Thanh gặp nguy hiểm, phải làm sao bây giờ?”, tất nhiên là đám người Nam Cung Yến ở trên du thuyền có thể nhìn thấy Trần Thanh bị nắm đấm của Lạc Vũ đánh bay ra ngoài, rơi xuống thế bất lợi, nhất thời cảm thấy nôn nóng.
“Chị đừng gấp, nhìn lại đi”, Tuyên Hoàng ở bên cạnh, lập tức nắm chặt lấy tay của Nam Cung Yến rồi khẽ an ủi.
Những người ở trên du thuyền đều rất lo lắng, nhưng Trần Thanh ở trên đảo lại không hề bị ảnh hưởng.
Quả thật anh không chịu nổi cú đấm vừa rồi, dù sao thì đối phương cũng là tông sư đại thành, cấp độ thực lực của ông ta cao hơn anh hai cấp.
Nhưng mà cường độ thể chất của anh cũng phải là cấp bạch, nếu như đối phương không luyện thể lực, e rằng tổn thất còn lớn hơn chính mình.
“Thật thú vị, tới nữa đi”, Lạc Vũ hừ lạnh, cả người lại lập tức lao tới, thanh nhuyễn kiếm ở trong tay hóa thành một con rồng bay lượn, bao phủ toàn thân Trần Thanh, ông ta muốn ép Trần Thanh phải ngạnh kháng, dù sao thì vũ khí của ông ta cũng chiếm được lợi thế, dĩ nhiên sẽ không sợ.
“Chút tài mọn mà thôi”, cảm nhận được ý định của Lạc Vũ, Trần Thanh cười khẩy, thân thể giống như bèo trôi, lay chuyển không ngừng trước sự tấn công của Lạc Vũ.
Nhìn thì có vẻ nguy hiểm nhưng lần nào Trần Thanh cũng có thể né được đòn tấn công, hơn nữa, dưới loạt động tác này, Trần Thanh đã tới gần người Lạc Vũ, phát hiện ra sơ hở liền đấm vào bàn tay đang cầm nhuyễn kiếm của ông ta.
“Lạch cạch…”, thanh nhuyễn kiếm của Lạc Vũ lập tức rơi xuống đất, Trần Thanh nhân cơ hội này để lấy lại thế chủ động, chiếm lấy cơ hội tấn công trước.
Lạc Vũ không ngờ rằng bản thân đường đường là một võ đạo tông sư thuộc cảnh giới đại thành lại bị một võ giả thiên tiên ép thành ra bộ dạng như thế này.
Trước khi đến đây, ông ta cảm thấy chỉ cần một chiêu cũng đủ để giết chết Trần Thanh, tình huống xấu nhất thì cũng có thể bắt được người.
Nhưng mà không ngờ ông ta lại chịu thiệt nặng như vậy.
“Tốt nhất là ông không nên giở trò hèn hạ, bây giờ không còn mấy trò này, xem ông còn muốn chơi đùa kiểu gì”, giọng nói của Trần Thanh rất rõ ràng, nhưng thế tấn công ở trên tay không hề yếu đi chút nào, ngược lại còn nhanh hơn.
“Cậu muốn chết sao, nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu xem võ đạo tông sư đại thành là như thế nào”, Lạc Vũ bị lời mỉa mai của Trần Thanh làm cho tức giận, dùng sức đánh ra một chưởng về phía anh, lùi lại phía sau mấy bước. Chân khí ở trong cơ thể của ông ta vận chuyển một cách điên cuồng, một loại lực lượng vô cùng đáng sợ xuất hiện ở trong lòng bàn tay, cực kỳ nguy hiểm.
Đương nhiên là Trần Thanh cảm nhận được nên anh không vội ra tay mà yên lặng theo dõi diễn biến.
“Lạc Vũ chưởng”, Lạc Vũ hừ lạnh, trên hai tay xuất hiện một lớp sương mù dày đặc, giống như một cơn mưa to đang ủ ở trong đó.
“Thật thú vị, không hổ danh là Lạc Vũ”, cảm nhận được những biến đổi trong lòng bàn tay của Lạc Vũ, Trần Thanh lập tức chế nhạo.
Vốn dĩ anh còn tưởng tuyệt chiêu của Lạc Vũ vô cùng lợi hại, chẳng qua là dùng chân khí của võ đạo tông sư để mô phỏng mưa rơi mà thôi, tuy nhìn qua đòn tấn công này có vẻ uy lực rất lớn nhưng lại rất tiêu hao chân khí, chỉ sợ chiêu thức này sẽ lấy đi ba phần chân khí trong cơ thể Lạc Vũ.
“Này, ông tên là Lạc Vũ, hay là sau khi luyện thành võ kỹ này rồi mới đổi thành tên Lạc Vũ?”, Trần Thanh hơi tò mò, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Đợi đến khi cậu chết, tôi sẽ nói cho cậu biết”, sắc mặt của Lạc Vũ đỏ bừng, lúc này hai tay bắt đầu mạnh mẽ đập về phía Trần Thanh.
Khi hai tay Lạc Vũ đánh ra, những hạt mưa được ngưng tụ bởi luồng chân khí đập về phía Trần Thanh, tư thế kia thực sự giống như trời mưa, nhưng lại là một cơn bão tố.
“Thật sự là khiến cho người ta thất vọng”, Trần Thanh lắc đầu, một đòn tấn công cấp độ này không thể gây ra thương tổn cho anh, dù sao thì cường độ thể chất của anh cũng không phải chuyện đùa.
Theo lý mà nói thì lực kiểm soát chân khí của võ đạo tông sư hẳn là càng mạnh hơn mới đúng, mặc dù đòn tấn công không tập trung vào một mục tiêu như vậy có thể bao trùm toàn bộ phạm vi tấn công, nhưng lực tấn công lại tương đối yếu.
Chân khí trong cơ thể Trần Thanh bắt đầu vận chuyển, anh vung tay lên, những hạt mưa bằng chân khí vô cùng hung bạo bị Trần Thanh ném thẳng sang một bên, không có một giọt nào rơi xuống người.
“Cậu… Cậu không phải võ đạo tông sư, tại sao lại có chân khí ngoại phóng?”, Lạc Vũ không ngờ Trần Thanh lại dùng biện pháp này để chống lại đòn tấn công của ông ta.
Rõ ràng ông ta cảm nhận được Trần Thanh chỉ là một võ giả thiên tiên, hoàn toàn không phải là võ đạo tông sư, nhưng mà đòn tấn công vừa rồi của Trần Thanh thực sự là chân khí ngoại phóng.
Phải biết rằng chân khí ngoại phóng chính là dấu hiệu của võ đạo tông sư, Trần Thanh có thể làm được, chẳng lẽ thực lực của anh đã có thể chống lại võ đạo tông sư rồi sao?
Nghĩ đến đây, trong mắt Lạc Vũ lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, sát khí ở trong lòng ông ta bắt đầu dâng trào.
Thiên tài võ học như vậy phải bóp chết càng sớm càng tốt, nếu không, một khi lớn lên sẽ khó mà tiêu diệt.
“Lúc trước đều là ông đánh, bây giờ đến lượt tôi, ông cũng nên cẩn thận, có mấy võ đạo tông sư đã chết dưới một chiêu này của tôi rồi đấy”, Trần Thanh mỉm cười, nhắc nhở.
Nghe thấy một câu này của Trần Thanh, trong mắt của Lạc Vũ chợt hiện lên vẻ nghiêm trọng, ông ta lập tức tập trung cao độ, di chuyển không ngừng, hy vọng có thể phá hủy đòn tấn công của anh.
“Như Lai thần chưởng”, Trần Thanh hét lên một tiếng vang dội, sau đó phi người lên, vỗ một chưởng về phía Lạc Vũ.
Lạc Vũ không ngờ Trần Thanh lại nhanh như vậy, không có cách nào để né tránh, chỉ có thể lựa chọn cách liều mạng mà thôi.
Nhìn thấy hai người sắp va chạm, đột nhiên Trần Thanh đổi hướng tấn công, cả người nhảy sang bên cạnh Lạc Vũ, nện một đấm vào hông ông ta.
“Bịch…”.
Lạc Vũ bị Trần Thanh đánh bay ra ngoài, một đòn tấn công này suýt chút nữa thì khiến cho ông ta phun ra một ngụm máu.
“Cậu... đồ xảo trá…”, sắc mặt Lạc Vũ rất xấu, vốn tưởng rằng Trần Thanh sẽ đối đầu trực diện với ông ta, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ lại khi đối diện lại là khoảng không, cuối cùng bị người ta tính kế đánh cho bị thương.
“Tôi chưa từng nói tôi sẽ đánh trực diện với ông. Hơn nữa, chúng ta là kẻ thù, nếu là kẻ thù thì dùng bất cứ phương pháp nào cũng có thể”, Trần Thanh dang hai tay ra, trông rất giống một tên lưu manh.
Chỉ là trong lúc nói chuyện, Trần Thanh lại tiếp cận Lạc Vũ, lợi dụng lúc ông ta bị thương thì giết ông ta, anh cũng không muốn cho Lạc Vũ một cơ hội để thở dốc.
“Đừng ép tôi, cậu có tin tôi sẽ khiến cậu không thể rời khỏi hòn đảo này không”, vừa chống đỡ đòn tấn công của Trần Thanh, Lạc Vũ vừa nói.
“Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ không để ông rời khỏi hòn đảo nhỏ này”, lúc này Lạc Vũ còn muốn đe dọa anh, thật sự là quá ngây thơ.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!