Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 520: Chỉ bằng vào Lưỡi Săn

Ở phía xa, Trần Thanh đang điên cuồng lao đi, nhìn thấy cảnh này thì lập tức dừng lại.

Anh hoàn toàn không ngờ rằng Lạc Vũ này lại xui xẻo như thế, dưới sức mạnh này của thiên nhiên, cho dù có là tông sư võ đạo cấp đại thành, căn bản cũng không có khả năng may mắn thoát được.

Trần Thanh biết, Lạc Vũ này xong đời rồi.

Du thuyền của Tăng Kim Lai vẫn luôn loanh quanh gần đây, tốc độ lúc nào cũng ở mức tối đa. Khi núi lửa phun trào, Tăng Kim Lai đã bảo thuyền trưởng lái du thuyền điên cuồng chạy về phía xa, né tránh cái tai vạ này trước.

Mà chiếc ca-nô của Lạc Vũ thì lại không may như thế, chiếc ca-nô ấy luôn ở gần đảo nhỏ, cũng chưa được khởi động gì. Khi tai nạn ập đến, thuyền viên kia mới khởi động chiếc ca-nô, đáng tiếc, tốc độ lại không đủ nhanh, bị dòng nham thạch nuốt ngay lập tức.

Trần Thanh lao tới như điên, dừng ở trên du thuyền của Tăng Kim Lai, từ phía xa nhìn về nơi mặt biển đang bốc khói, sắc mặt đám người Trần Thanh cũng chẳng có vẻ thoải mái gì.

Mặc dù Lạc Vũ là kẻ địch, thế nhưng mà cái chết như vậy cũng quá tàn nhẫn. Ông ta là một người đã ở cấp đại thành tông sư, người như thế, ở bất kì chỗ nào cũng có thể xưng bá một phương.

“Anh Tăng, đi, chúng ta quay về thôi”, Trần Thanh có chút thổn thức. Như vậy quả là người tính không bằng trời tính, trước sức mạnh của thiên nhiên, cho dù có là tông sư võ đạo cũng không có năng lực phản kháng.

Cũng may trên du thuyền có cái đứa dở hơi như Tuyên Hoàng, cho nên chưa đầy một lúc sau, bầu không khí đã bắt đầu trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.

Chỉ một thời gian ngắn sau du thuyền đã cập bờ, Tạ Thụy Ý rất thức thời, không dây dưa lằng nhằng quá nhiều mà rời đi luôn.

Mà Trần Thanh có được hộp cơ quan rồi, lúc này vô cùng muốn mở cái hộp đó ra, nhưng mà, hộp cơ quan lần này lại phức tạp hơn rất nhiều so với cái hộp trước đó, anh không thử mở ra làm gì cả, dù sao thì cũng có Mặc Uyên ở đây, lúc quay về cứ đưa cho anh ta mở là được rồi.

Hộp cơ quan lần này phức tạp như vậy, hẳn là đồ vật bên trong chắc chắn cũng sẽ tốto, anh thật sự rất chờ mong.

Dù sao thì, mặc dù lần này chiến đấu với Lạc Vũ có chút mạo hiểm, nhưng so về tổng thể mà nói, lợi ích của việc thể chất được cường hóa đã tốt hơn.

Trải qua việc chiến đấu cùng với Lạc Vũ, Trần Thanh cảm thấy hơi nghi ngờ, hình như tông sư võ đạo của ông ta có yếu hơn anh một chút, thật sự là bởi vì bản thân anh quá mạnh sao?

Sau khi trải qua một loạt chuyện này, mấy người Nam Cung Yến đều mệt muốn chết, vừa trở về biệt thự đã chạy đi ngủ.

Còn Trần Thanh thì gọi điện cho nhóm người Tật Phong, muốn xem xem có phải người của Lưỡi Săn tới hay không.

“Đại ca, sao ạ?”, người nghe điện thoại không phải Tật Phong mà là Hắc Kiện, trong điện thoại còn truyền tới từng đợt tiếng súng.

“Đánh nhau? Còn chưa giải quyết xong sao?”, nghe thấy tiếng súng, Trần Thanh nghi ngờ hỏi.

“Đại ca, đối phương phái năm tay súng bắn tỉa tới, áp chế phe chúng ta. Bây giờ hai người Cẩu Tử và Tật Phong đang luồn lách tới, chuẩn bị giải quyết hai tên, bằng không thì cũng không dám thò đầu ra”, Hắc Kiện nói chuyện cũng không có vẻ lo lắng gì, ngược lại là vô cùng nhẹ nhõm.

“Ưng Chuẩn cũng không giải quyết được sao?”, nghe Hắc Kiện nói như thế, Trần Thanh cảm thấy hơi nghi ngờ, dù sao thì trình độ bắn tỉa của Ưng Chuẩn cũng thuộc dạng đẳng cấp trên thế giới, thế mà lại có người ngăn được bọn họ lại.

“Đối phương chuẩn bị năm khẩu súng ngắm đặc chế, đều giống với súng của Ưng Chuẩn. Phe chúng ta chỉ mỗi mình Ưng Chuẩn có súng như thế, nên căn bản là không dám thò đầu ra”, giọng nói của Hắc Kiện có chút phiền muộn, dù sao thì vũ khí tiên tiến cũng có ý nghĩa quyết định trong cuộc chiến đang lúc dầu sôi lửa bỏng.

Nhất là khi năm tay súng bắn tỉa của đối phương đều đã chiếm mất chỗ tốt nhất để bắn lén, nên càng khó để phá giải.

“Năm tay súng bắn tỉa đó có lai lịch gì?”, Trần Thanh hỏi.

“Mặc dù trình độ không bằng Ưng Chuẩn, nhưng mà cũng không kém cậu ta là bao”.

Năm tay súng bắn tỉa đẳng cấp thế giới đến một lần, ra tay khá hào phóng. Chỉ bằng vào Lưỡi Săn thì căn bản là bọn họ không thể có khả năng lớn như vậy được

“Bây giờ cậu vào web đen xem có tin tức liên quan gì không. Những tay súng bắn tỉa này không rõ lai lịch, rốt cuộc là bọn họ có mục đích gì? Tuyệt đối không có khả năng chỉ đến để báo thù, phải điều tra cho ra”, vẻ mặt Trần Thanh có chút lạnh lùng, những người này lại ngang nhiên tiến vào Hoa Hạ với quy mô lớn như thế, thật sự cho rằng Hoa Hạ dễ bị bắt nạt sao?

“Vâng đại ca, để bọn em giải quyết mấy con rệp này xong sẽ đi điều tra chuyện này”, Hắc Kiện gật đầu, sau đó cúp điện thoại.

Trần Thanh cũng không tới đó, anh tin rằng, mấy người đó sẽ không gây ra khó khăn gì quá lớn cho nhóm Tật Phong.

Nghĩ đến đây, Trần Thanh bèn dùng điện thoại di động vào web đen dò xét một phen, cũng không phát hiện được tin tức hữu hiệu gì, chỉ có điều, đã có một tin tức hấp dẫn sự chú ý của Trần Thanh.

Lưỡi Săn đã đổi một thủ lĩnh mới, lúc đầu đây chỉ là một tin tức vô cùng nhỏ. Dù sao thì Lưỡi Săn cũng chỉ là một tổ chức được xếp hạng rất thấp, nếu như không phải Trần Thanh vẫn luôn để ý kĩ những tin tức liên quan đến Lưỡi Săn thì sợ là cũng đã bỏ qua luôn rồi.

“Có chút thú vị, thế này là muốn thủ lĩnh mới phải “đốt lửa” thể hiện năng lực của bản thân sao? Thế này thì đốt cũng hơi quá rồi, chỉ có điều, đáng lẽ đống lửa này không nên được đốt trên đất Hoa Hạ mới phải”, trong mắt Trần Thanh chỉ có vẻ lạnh nhạt, lẩm bẩm.

“Có ý gì? Ý của cậu muốn nói là Lạc Vũ bị dung nham núi lửa nuốt mất luôn rồi ư?”, trên con thuyền đánh bạc, ông Kim nghe bọn cấp dưới báo cáo xong thì lập tức nổi trận lôi đình, gầm thét.

Phải biết rằng, dù thế nào thì ông Lạc Vũ cũng là tông sư võ đạo cấp bậc đại thành rồi, cho dù núi lửa có thật sự phun trào, với khả năng của ông ta thì cũng có thể chạy trốn được mới đúng.

Mà điều khiến ông ta nổi giận nhất chính là, Trần Thanh và ông Lạc Vũ cùng đánh nhau, thế mà cuối cùng Trần Thanh lại chạy thoát, còn Lạc Vũ thì đến cả xương cốt cũng chẳng còn, đây quả thật là một chuyện cười.

“Ông Kim, lúc máy bay không người lái của chúng ta tới đó, vừa lúc chụp được cảnh ông Lạc Vũ bị dung nham nuốt mất, còn Trần Thanh thì đạp nước trên biển mà đi, cuối cùng còn về tới du thuyền”, người ở phía đối diện ông Kim có hơi run rẩy nói.

“Đem hình ảnh đó đến đây cho tôi xem”, ông Kim hít sâu một hơi, ngăn lửa giận trong lòng mình lại.

Lần này chẳng những thua hơn một trăm tỷ, còn chết mất một tông sư võ đạo là ông Lạc Vũ, sau khi trở về, ông ta cũng không biết mình nên nói với ông Hà như thế nào nữa.

Nhưng mà ông ta cũng không dám chạy trốn, bởi vì ông ta biết, nếu như mình chạy trốn, vậy thì chỉ sợ thứ chờ đợi mình chính là kết cục còn thảm khốc hơn.

“Vì sao ông Lạc Vũ lại rơi từ trên mặt biển xuống? Cho tôi xem hình ảnh trước khi nông Lạc Vũ rơi xuống đi”, khi ông Kim nhìn thấy tất cả những hình ảnh đã được ghi lại, ông ta lập tức cảm thấy nghi ngờ, bảo người đó tua lại.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT