Iris tức giận rời khỏi nơi này, Trần Thanh đi theo ngay phía sau, anh phát hiện Iris dường như biết được nơi nào có bố trí cơ quan bẫy rập, khi sắp đến gần vị trí của bẫy, cô lại nhanh chóng chuyển sang hướng khác, cuối cùng, thoải mái đi ra khỏi biệt thự.
Nhìn bóng dáng Iris dần đi xa, Trần Thanh có chút buồn bực, sẽ không phải là Iris cũng có đôi mắt xuyên thấu chứ?
Nếu không, làm sao cô ấy có thể vừa đến gần bẫy rập đã lập tức đổi hướng?
Sau này phải kiểm tra cô ấy một chút, đối với những người có năng lực đặc biệt, Trần Thanh vẫn luôn tò mò, có lẽ cũng không phải là Iris có đôi mắt xuyên thấu mà cô ấy có được một năng lực đặc biệt nào đó.
Sau khi Iris rời đi không được bao lâu, nhóm người Nam Cung Yến cũng trở lại, nhìn Trần Thanh đang đứng ở cửa biệt thự, các cô đều cảm thấy kỳ quái.
“Trần Thanh, anh bảo bọn em nhanh chóng trở về là có chuyện gì sao?”, những người khác khó mở lời, nhưng Nam Cung Yến không băn khoăn nhiều như vậy, trực tiếp mở miệng hỏi.
“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là tôi có chút chuyện muốn hỏi Julia thôi”, vốn dĩ Trần Thanh còn muốn giấu diếm, nhưng nghĩ lại thì chuyện này liên quan đến Julia, cô ta có quyền được biết, anh có tư cách gì mà giấu diếm?
“A, vậy chúng ta tránh mặt đi một chút”, Nam Cung Yến gật đầu, trực tiếp lôi kéo Tuyên Hoàng vẫn đang tò mò chuyện Trần Thanh muốn hỏi Julia là gì lên lầu.
“Làm sao vậy? Không phải là anh hối hận rồi chứ, bây giờ muốn theo đuổi tôi sao?”, hai mắt Julia sáng rực, ném cái nhìn quyến rũ về phía Trần Thanh rồi nói.
“Nghiêm túc đi, hôm nay có kẻ trộm đột nhập, lúc tôi phát hiện ra thì thấy người đó đi từ phòng em ra, nên tôi muốn hỏi em một chút, xem em có biết người đó là ai hay không?”, Trần Thanh nhìn thấy Julia, mở miệng hỏi.
“Cái gì? Có trộm vào phòng tôi? Có lấy được thứ gì không?”, Julia vừa nghe xong liền mở to hai mắt, ánh mắt còn có chút thất vọng, thì ra cái Trần Thanh muốn hỏi là điều này.
“Không lấy được gì cả, trong phòng em có đồ vật nào quý giá không?”, Trần Thanh thử hỏi.
“Trong phòng tôi chỉ có một chút hành lý và quần áo, căn bản không có thứ gì quý giá cả. Nếu nói có thứ gì đó được coi là quý giá thì chắc có lẽ là mấy bản thảo thiết kế của tôi. Sẽ không phải là có người ghen tị với tài năng của tôi nên muốn đánh cắp thành quả thiết kế chứ?”, Julia kỳ quái hỏi, trong lời nói còn tự khen mình vài câu.
Nói đến đây, Trần Thanh trong thời gian ngắn không biết nên hỏi tiếp thế nào, dù sao, loại chuyện này đối với Julia cũng là một loại tổn thương, nếu như trực tiếp hỏi, chỉ sợ cô ta sẽ không thể tiếp nhận được.
“Có phải còn chuyện gì muốn hỏi tôi hay không? Chuyện liên quan đến tôi, anh cứ hỏi đi, tôi không thích người khác lừa gạt tôi”, Julia biết Trần Thanh là một tên háo sắc, nhưng cũng không phải một tên ngốc, xem bộ dáng này của anh, hơn nữa lại còn tìm mình nói chuyện riêng, chỉ sợ sự việc không đơn giản như vậy.
“Vì sao em lại chắc chắn như vậy?”, Trần Thanh sửng sốt, sau đó kỳ quái hỏi.
“Nói đi”, Julia không đùa giỡn nữa, nghiêm túc nhìn Trần Thanh nói.
“Em có hiểu biết nhiều về bố của em không?”, Trần Thanh không nói thẳng ra mà chỉ vu vơ hỏi một câu.
“Tôi thật sự không hiểu biết quá nhiều về ông ấy, bình thường ông ấy thường xuyên vắng nhà, cho dù là ở nhà thì cũng là trong thời gian rất ngắn, thẳng cho tới khi ông ấy chết, thời gian tôi ở bên cạnh ông ấy tính ra cũng không quá một tháng”, Julia không ngờ tới vấn đề Trần Thanh hỏi lại là cái này, thế nhưng, đối với Trần Thanh, cô ta cũng không có ý muốn giấu diếm gì.
“Vậy bố của em đối xử với em có tốt hay không?”, Trần Thanh không nghĩ đến Julia còn trải qua chuyện như vậy, ánh mắt cũng trở nên ôn hoà hơn rất nhiều.
“Thật ra ông ấy đối xử với tôi rất tốt, tuy rằng thời gian ở chung không dài, nhưng mỗi lần ông ấy về nhà đều toàn tâm toàn ý ở bên cạnh tôi, còn mang cho tôi rất nhiều quà, cho nên, đối với ông ấy, mặc dù etôi vẫn có chút bất mãn, nhưng chưa từng oán hận”, Julia gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
“Vì sao anh lại đột nhiên hỏi chuyện này?”, lúc sau Julia mới có phản ứng lại, tò mò hỏi.
“Em có anh chị em nào khác không?”, Trần Thanh không trả lời, tiếp tục hỏi.
“Cô ấy đã đến đây sao?”, nghe Trần Thanh nói như vậy, sắc mặt Julia lập tức thay đổi, cô ta vội vàng bắt lấy tay Trần Thanh hỏi.
“Ai? Em bình tĩnh một chút đi? Em đang nói đến ai vậy?”, Trần Thanh nhìn thấy phản ứng của Julia liền hiểu được, Julia biết được sự tồn tại của Iris, nếu không cũng sẽ không có phản ứng như vậy.
“Anh đã hỏi như vậy rồi thì tôi dám khẳng định người đến phòng tôi tìm đồ chính là Iris, em gái cùng cha khác mẹ của tôi”, nhìn biểu hiện Trần Thanh, Julia biết, anh đã biết được một số chuyện, nếu không cũng không hỏi cô ta như vậy, cho nên, cô ta cũng không muốn giấu diếm anh nữa.
“Không ngờ em lại thông minh như vậy, đúng vậy, người vào phòng em tìm đồ chính là Iris, em gái cùng cha khác mẹ của em, có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không? Biết đâu tôi lại có thể giúp em!”, nhìn thấy Julia có chút vội vàng, thêm bộ dáng bồn chồn không yên, Trần Thanh không nhịn được hỏi.
“Kỳ thật, tôi không nghĩ là Iris có thể tìm được đến tận đây, thậm chí còn nói với anh một số chuyện như thế, cô ấy không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác, xem ra hai người thật sự rất hợp nhau”, Julia hâm mộ nhìn Trần Thanh.
Nghe được lời nói của Julia, sắc mặt của Trần Thanh có chút kỳ quái, hợp nhau cái gì, nếu không phải là anh uy hiếp Iris, chỉ sợ cô gái nhỏ kia đã khiến cho anh mệt chết.
“Dường như em không oán hận cô ấy, vì sao?”, Trần Thanh nhanh chóng chuyển đề tài, khó hiểu hỏi.
“Đã từng oán hận, thế nhưng sau đó tôi biết, không thể chuyện gì cũng đeo lên lưng cô ấy được, cô ấy vô tội. Huống chi, trên đời này tôi chỉ còn một người thân duy nhất là cô ấy, tôi làm sao có thể hận được?”, tâm trạng của Julia đã khôi phục không ít, cô ta cười khổ một tiếng nói.
Nghe vậy, Trần Thanh cũng có thể hiểu được cảm xúc của cô ta, nếu như trên đời này chỉ còn lại một người thân duy nhất, nếu như không phải là cừu hận không thể nào hoá giải thì chắc chắn anh cũng sẽ cố gắng hết sức để khôi phục mối quan hệ này.