Chương 526: Một quyền nén giận
mà đánh ra
Đương nhiên Trần Thanh không cần
nhìn chằm chằm về phía cửa, đôi
mắt xuyên thấu của anh đã nhìn
xuyên vào trong tòa nhà đó rồi.
Tầng một của toà nhà không có gì
đặc biệt, chỉ là tiệm đồ chơi văn hoá
vắng tanh. Bình thường mà nói,
những tiệm như vậy hẳn có rất
nhiều người, nhưng cửa tiệm này lại
không có khách hàng, cũng chỉ có
một nhân viên, mà còn đang ngủ
gật.
Trần Thanh nhìn giá trên những
món đồ đó thì bừng tỉnh. Một cái hồ
lô vỡ giá mấy chục nghìn, trách gì
không ai ngó ngàng tới.
Nhưng mà, đây hẳn cũng là thủ
đoạn của Long Tổ, không muốn để
quá nhiều người quấy rầy.
Đôi mắt xuyên thấu quét qua tầng
hai, cũng không có gì đặc biệt, chỉ
có một phòng trà, một phòng ngủ.
Nhìn thế nào cũng không giống nơi
ở của người Long Tổ.
Nhưng mà anh lại cảm thấy Bạch
Thấm không thể nào gạt anh được.
Trước khi lên máy bay, Trần Thanh
đã gọi cho Bạch Thấm, cô ấy đã cho
anh địa chỉ này.
Tầng ba càng không có gì cả, chỉ là
một kho hàng, ngoài một ít đồ chơi
văn hoá đã cũ, thì là một vài đồ
dùng trong nhà đã cũ nát.
Mặc dù Trần Thanh có chút nghi
ngờ, nhưng anh vẫn không nóng
vội, tiếp tục quan sát.
Đôi mắt nhìn thấu quét toàn bộ toà
nhà một lần, rốt cuộc anh cũng
phát hiện ra chỗ không thích hợp.
Phía sau toà nhà này có một cái sân
nhỏ, trong sân cũng sập xệ vô
cùng. Nếu chỉ nhìn qua, đương
nhiên không có vấn đề gì cả. Nhưng
mà, cửa sau của sân sau rõ ràng có
người thường xuyên ra vào. Chốt
cửa, thậm chí là đá trên mặt đất
cũng bị mài nhẵn bóng.
“Có chút thú vị đấy”, Trần Thanh
dùng mắt nhìn thấy quét xuống
phía dưới sân. Quả nhiên, cách cửa
không xa có một chiếc cối xay, dưới
đáy cối xay là cửa hang.
Theo đó, Trần Thanh dùng đôi mắt
nhìn thấu trực tiếp đi vào.
Đi qua một hành lang thật dài, rốt
cuộc gặp một cái thang máy. Thông
qua đôi mắt nhìn thấu, từ thang
máy nhìn xuống dưới, nhìn xuống
khoảng mấy chục mét cũng không
thấy được điểm cuối. Nhưng đôi
mắt nhìn thấu của Trần Thanh cũng
có giới hạn, muốn xem thêm, chỉ có
thể đi vào trong tiệm, nếu không thì
không thể nào nhìn tới đáy.
Nghĩ tới đây, Trần Thanh lập tức
thanh toán, đi vào tiệm bán đồ cổ
kia.
Sau khi đi vào, vốn dĩ Trần Thanh
còn nghĩ nhân viên kia sẽ gọi mình,
không ngờ đối phương chỉ nhấc mắt
nhìn anh rồi lại nằm xuống ngủ.
Trần Thanh vui vẻ, mục đích anh tới
không phải để mua đồ. Ngay lập
tức, Trần Thanh cầm một món đồ
lên, giả bộ quan sát, nhưng đôi mắt
nhìn thấu lại âm thầm quan sát bên
dưới thang máy.
Không ngờ, cái thang máy đó lại đi
sâu vào lòng đất hơn một trăm mét.
Chẳng trách rất ít người có thể phát
hiện. Bí ẩn như vậy, lại cất giữ ở nơi
sâu như thế, nếu không có người cố
ý đi tìm, thì không ai có khả năng
tìm được nơi này.
Vốn dĩ Trần Thanh còn muốn xem
xét thêm vài thứ, nhưng không ngờ
sau khi thang máy đi xuống, nơi
này chỉ còn lại chút phòng tuyến,
căn bản không có bí mật gì cả. Điều
này lập tức khiến Trần Thanh thất
vọng.
Nhưng mà anh cũng lười quan sát
tiếp. Dù sao thì anh cũng không có
ân oán gì với Long Tổ cả, sau này
chưa biết chừng lại có thể hợp tác.
Trần Thanh lấy điện thoại ra, trực
tiếp gọi cho Bạch Thấm. Vài giây
sau, cô ấy nhận điện thoại.
“Tôi vào tiệm rồi, lúc nào cô đến
đón tôi?”, Trần Thanh làm bộ như
không biết gì cả, mở miệng nói.
“Anh chờ trong tiệm đồ chơi văn
hoá đi, tôi sai người tới đón anh”,
Bạch Thấm không nói thêm gì với
Trần Thanh, trực tiếp cúp máy.
Lúc này, nhân viên trong tiệm cũng
bị Trần Thanh đánh thức, mặc dù
vẫn có vẻ lười biếng, nhưng trong
mắt cũng lộ ra chút cảnh giác.
Trần Thanh chỉ liếc qua anh ta, trực
tiếp rời một cái ghế, đặt mông ngồi
xuống, vắt chân lên, bắt đầu chơi
điện thoại.
“Anh à, anh làm gì vậy?”, nhân viên
đó đi tới, mở miệng hỏi.
“À, anh cứ làm việc của anh đi, tôi
không làm gì cả, chỉ ở đây chờ bạn
thôi, người đó sắp tới rồi”, Trần
Thanh cười rồi cúi đầu tiếp tục chơi
điện thoại.
Mặc dù nhân viên đó có chút nghi
ngờ và cảnh giác, nhưng người ta
cũng không làm gì nên anh ta cũng
chẳng thể làm gì cả, chỉ có thể kiên
nhẫn chờ đợi mà thôi.
Rất nhanh, bên ngoài có tiếng bước
chân truyền tới. Sau đó, một người
đàn ông trẻ trông rất đẹp trai, ăn
mặc thời thượng đi vào.
Nhân viên đó nhìn thấy người đi tới,
trước mắt lập tức sáng lên, nhưng
cũng không nói gì cả, chỉ yên lặng
chờ đợi.
“Anh chính là Trần Thanh? Đi thôi,
đi với tôi”, người đàn ông trẻ đó đi
tới trước mặt Trần Thanh, nói với
anh vô cùng phách lối.
“Cậu là ai?”, Trần Thanh ngẩng đầu
nhìn anh ta, nói bằng giọng vô cùng
lạnh lùng.
“Cái gì?”, thấy Trần Thanh nói
chuyện như vậy, người đàn ông lập
tức ngây ngẩn, sau đó mặt cũng
sầm xuống, hung hăng nhìn Trần
Thanh: “Thằng kia, mày phải biết,
đây là thủ đô, là địa bàn của bọn
tao, ở đây đừng có mà ngang
ngược với tao, biết chưa?”
“Ồ? Cậu trâu bò vậy hả? Người nhà
cậu có biết không?” Trần Thanh
cười lạnh, sau đó chậm rãi đứng
dậy, chất vấn anh ta.
“Mày tự tìm cái chết”, người đàn
ông đó thay đổi sắc mặt, hung hăng
đánh một quyền lên mặt Trần
Thanh. Một quyền này nén giận mà
đánh ra, dùng hết sức. Nếu là người
bình thường, sợ rằng đã bị quyền
này đánh cho chấn thương sọ não.
Ánh mắt Trần Thanh trở nên lạnh
lẽo, người này lại ra tay tàn nhẫn
như vậy.
“Trong tiệm không được đánh
nhau”, ngay lúc Trần Thanh định ra
tay dạy dỗ người kia, lại có tiếng nói
truyền tới.
Người đàn ông kia vốn đang hung
hăng, sau khi nghe xong, nắm đấm
lập tức dừng lại, sắc mặt âm trầm,
nhưng cũng không ra tay nữa.
“May mà mày tốt số, nếu ra ngoài,
mày nhất định sẽ bị đánh chết”,
anh ta hừ lạnh rồi xoay người đi ra
khỏi tiệm.
“Anh cứu cậu ta một mạng rồi đấy”,
Trần Thanh cũng không để bụng,
sau đó quay về phía nhân viên
trong tiệm, cười nói.
Nhân viên đó há miệng, nhìn Trần
Thanh rời đi. Nhất thời, anh ta
không biết nói gì cả. Người này
đúng là đáng ghét, sớm biết vậy đã
không cản rồi.
Sau khi rời khỏi đó, Trần Thanh
thấy tên kia đang ngồi trên một
chiếc xe ở trước cửa. Trần Thanh
không khách khí, trực tiếp mở cửa
xe ngồi lên xe.
“Thằng kia, mày không sợ tao kéo
mày đến chỗ vắng vẻ, đánh mày
tàn phế luôn sao?”, Đoàn Thiên
Thuỵ không ngờ Trần Thanh lại cứ
như vậy ngồi vào xe mình, có hơi
sửng sốt, sau đó nghiêm túc hỏi.
“Cậu? Ha… Cậu dám sao?”, Trần
Thanh cười nhạo anh ta, sau đó
chuyển xuống ghế sau, bắt đầu
nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Khốn kiếp, mày cho là tao không
dám à?”, sắc mặt Đoàn Thiên Thuỵ
vô cùng khó coi, siết chặt nắm đấm,
hận không thể đánh bẹp Trần
Thanh.
Nhưng Trần Thanh lại không trả lời,
cứ như vậy nhắm mắt lại, trông rất
bình thản.
Nhìn bộ dạng dửng dưng đó của
Trần Thanh, Đoàn Thiên Thuỵ bị
chọc tức. Anh ta đánh tay lái, đi về
phía xa, vừa lái xe vừa quan sát
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!