Chương 527: Tháp Chuông Cổ
“Lái xe cẩn thận, đừng nhìn tôi, tôi
đã kết hôn rồi, chưa kể, tôi cũng
không thích đàn ông”, Trần Thanh
nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau bỗng
nhiên mở miệng.
Đoàn Thiên Thuỵ đang nhìn trộm
Trần Thanh thì bị giọng nói của anh
làm cho hoảng sợ, nhanh chóng dời
tầm mắt.
“Không phải, anh có ý gì? Anh có
thích đàn ông hay không thì liên
quan gì đến tôi? Chết tiệt, nếu anh
còn dám nói linh tinh, có tin tôi xé
nát miệng anh không?”, rốt cuộc
Đoàn Thiên Thuỵ cũng phản ứng
lại, sắc mặt lập tức đỏ lên, buồn
bực nói.
“Lái xe cho tốt, đừng nhiều lời, dài
dòng quá đấy, tại sao Bạch Thấm
lại để một người nói nhiều như vậy
đến đón tôi chứ?”, đối với người
này, Trần Thanh vô cùng bất lực,
ném đi cũng không được, đầu óc
của anh ta thật sự quá đơn giản.
“Thành thật khai báo đi, giữa anh
và Thấm Thấm của tôi có quan hệ
gì?”, Đoàn Thiên Thuỵ nghe được
Trần Thanh nói liền nổi giận đùng
đùng hỏi.
“Tôi nói này người anh em, cậu là
quả bóng hơi sao? Một bụng toàn là
khí, cậu chạy đến chỗ tôi là để xì
hơi phải không?”, Trần Thanh bị
anh ta làm phiền, lúc này mới mở to
mắt, bất đắc dĩ nói.
“Ai là anh em của anh? Đừng ở chỗ
này lôi kéo quan hệ, tôi với anh
không quen biết. Nhanh đi thôi, tôi
muốn nhìn xem anh rốt cuộc là địch
hay là bạn”, Đoàn Thiên Thuỵ trưng
ra vẻ mặt khinh thường nhìn Trần
Thanh.
“Tôi sao, tôi và Bạch Thấm là kẻ
địch, cô ấy muốn giết tôi nhưng sau
đó lại bị tôi bắt lại. Còn về phần
cậu, tôi cũng không muốn biết”,
Trần Thanh đột nhiên nảy ra suy
nghĩ muốn đùa giỡn anh ta, vẻ mặt
mang theo ý cười nhìn thẳng Đoàn
Thiên Thuỵ.
Đoàn Thiên Thuỵ vẫn rất bình tĩnh
cho đến khi nghe được lời nói của
Trần Thanh, tay lái anh ta suýt chút
nữa là không giữ vững.
Phải biết rằng, thực lực của Bạch
Thấm chính là Tiên Thiên đỉnh cấp,
có thể bắt được Bạch Thấm thì thực
lực của người kia phải mạnh đến
mức nào?
Vừa rồi mình còn dám lớn tiếng nói
phải đánh người ta một trận, bây
giờ nghĩ lại, như vậy không phải là
mang thịt đến trước mặt hổ hay
sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Đoàn
Thiên Thuỵ trở nên khó coi, bàn tay
cũng không nhịn được mà run run.
“Này, cậu có thể lái xe cẩn thận
không? Nếu cậu buông vô lăng ra
thì có thể dẫn đến xe hỏng, người
chết đấy. Thực lực của tôi cường
đại, hẳn là không có việc gì, chỉ có
thực lực của cậu yếu như thế, đến
lúc đó nhất định sẽ chết rất khó
coi”, nhìn thấy người này có tố chất
tâm lý kém như vậy, Trần Thanh
nhanh chóng mở miệng cảnh cáo.
Nghe anh nói, Đoàn Thiên Thuỵ mới
cố gắng khiến cho bản thân bình
tĩnh trở lại, nắm chặt tay lái, không
để cho xe mất khống chế.
Nhìn anh ta cuối cùng cũng thôi lải
nhải, Trần Thanh thở ra một hơi
nhẹ nhõm, người này chính là loại
người có thể nói cả ngày không
ngừng mà.
“Không đúng, nếu anh ta là kẻ thù
thì tại sao Thấm Thấm lại để cho
mình đến đây đón anh ta? Điều này
không phải rất mâu thuẫn sao?”,
tuy rằng trong khoảng thời gian
ngắn bị Trần Thanh hù dọa, nhưng
anh ta cũng phản ứng lại rất nhanh.
“Anh lừa tôi!”, Đoàn Thiên Thuỵ
thật sự nổi giận, mấy lần trước đều
có chút cường điệu, nhưng lần này,
suýt chút nữa bị Trần Thanh dọa
cho tiểu ra quần, anh ta sao có thể
không tức giận.
“Tôi không lừa cậu, hơn nữa, lừa
cậu thì tôi được lợi gì?”, Trần Thanh
liếc nhìn bộ dạng ngốc nghếch của
Đoàn Thiên Thuỵ, nơi này chính là
thủ đô, anh ta có thể dùng cái não
như vật trưng bày đó để suy nghĩ
một chút, ở thủ đô, nói dối anh ta
thì anh có lợi gì?
“Được rồi, nhiệm vụ của cậu chỉ có
một, đó là đưa tôi đến nơi cần đến,
còn có điều gì không rõ hay nghĩ
không ra thì đi hỏi Bạch Thấm. Từ
giờ trở đi, không cho phép cậu nói
thêm một câu nào nữa, nếu không,
cậu tuyệt đối sẽ không muốn biết
hậu quả là như thế nào đâu”.
Trần Thanh trực tiếp mở miệng uy
hiếp.
Đoàn Thiên Thuỵ vốn đang phẫn
nộ, sau khi nghe được lời nói của
anh thì lập tức ngậm miệng, không
dám tiếp tục nhiều lời.
Sau đó xe lại chạy vững vàng, dù
sao Đoàn Thiên Thuỵ cũng biết, với
thực lực của người này, nếu như
muốn giết anh ta thì anh ta có chạy
cũng không thoát, một khi đã vậy
thì còn phải hốt hoảng, lo sợ cái gì?
Tâm tình anh đang vô cùng bình
tĩnh, nhưng Trần Thanh nghĩ mãi
không ra, Bạch Thấm để cho anh
đến cái tiệm đồ chơi văn hoá ấy là
có dụng ý gì.
Nếu như Bạch Thấm không có ở
trong tiệm đồ chơi văn hoá thì vì
sao lại đưa địa chỉ nơi đó cho anh?
Trực tiếp nói với anh địa chỉ cô
đang ở là được rồi, sao còn phải
làm điều thừa như vậy?
Xem ra, bên trong Long Tổ chắc
hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu
không Bạch Thấm cũng sẽ không
làm như vậy, tuy rằng làm thế cũng
chẳng có ý nghĩa gì nhiều.
Rất nhanh, xe đã tới Tháp Chuông
Cổ, đây là một đoạn đường phồn
hoa ở thủ đô, kẻ mua người bán tấp
nập. Ở đây có những toà nhà cao
tầng, quán bar, ngõ nhỏ cùng tứ
hợp viện, có thể nói đây là nơi quy
tụ của tất cả mọi thứ.
Xe dừng lại trước cửa một quán bar,
đợi cho Trần Thanh xuống xe, Đoàn
Thiên Thuỵ mới xuống sau, đã tới
nơi rồi.
“Đội trưởng Bạch của các cậu sẽ
không phải là ở trong này chứ?”,
nhìn thấy quán bar, Trần Thanh
không khỏi cảm thấy kỳ quái, dù
sao, theo lý mà nói, Bạch Thấm
cũng đội trưởng của một thành phố,
địa vị cũng không thấp, sao lại chọn
nơi như thế này làm chỗ dừng chân
chứ.
“Này…ai, một lời khó nói hết, đi vào
trước rồi nói sau”, nghe Trần Thanh
nói, trên mặt Đoàn Thiên Thuỵ hiện
lên vẻ phẫn nộ và khuất nhục, sau
đó bất lực lắc đầu.
“Đi thôi”, Trần Thanh cũng mặc kệ
đối phương đã trải qua những biến
cố gì, anh chỉ cần có được tin tức
mà mình muốn là tốt rồi.
Rất nhanh, bọn họ đã đi xuyên qua
quán bar, lên tới tầng hai, đây là
thời điểm quán bar vắng khách, dù
sao thì chỉ vào buổi tối nơi này mới
trở thành thiên đường giải trí.
Theo thói quen, Trần Thanh dùng
đôi mắt xuyên thấu quan sát một
vòng nơi đây, anh phát hiện ra
quán bar này nhìn bề ngoài thì có
vẻ lỏng lẻo nhưng thực chất bên
trong lại tồn tại không ít các trạm
gác ngầm, so với ở thành phố Long
Hải, những người canh gác ở đây
dường như còn có thực lực cường
đại hơn.
Lúc này, Bạch Thấm đang ở bên
trong căn phòng cuối cùng của tầng
hai, nơi đó chắc hẳn là một văn
phòng, sắc mặt cô ấy tái nhợt, tinh
thần uể oải, có vẻ như là đang bị
thương.
Điều này làm cho Trần Thanh cảm
thấy kỳ quái, thời điểm mà anh bắt
được Bạch Thấm, cô ấy vẫn còn rất
khoẻ mạnh, mới bao nhiêu lâu
không gặp mà đã thành như thế
này?
“Thấm Thấm, Trần…anh Trần tới
rồi”, đến cửa phòng Bạch Thấm,
Đoàn Thiên Thuỵ nâng tay lên gõ
cửa, mở miệng nói.
Anh ta đang muốn gọi thẳng tên
của Trần Thanh nhưng mà cái tên
kia khủng bố như vậy, anh nhanh
chóng thay đổi xưng hô.
“Vào đi, cậu ở bên ngoài canh gác,
đừng cho bất kỳ kẻ nào tiến vào,
nhớ kỹ, là bất kỳ kẻ nào”, giọng nói
yếu ớt của Bạch Thấm truyền đến.
“Được, yên tâm đi! Nếu như có kẻ
nào muốn xông vào phải bước qua
xác của tôi trước”, nghe được lời nói
của Bạch Thấm, Đoàn Thiên Thuỵ