Chương 528: Thiếu chút nữa gây ra
chuyện lớn
Trần Thanh bước vào phòng, thuận
tay đóng cửa lại, sau đó mới nhìn
về phía Bạch Thấm.
“Anh Trần, thực sự rất xin lỗi, lần
trước tinh thần của tôi không tỉnh
táo, suýt chút nữa đã làm anh bị
thương”, Bạch Thấm nhìn Trần
Thanh tiến vào, câu đầu tiên là giải
thích.
“Ha ha, cô nói là làm tôi bị thương?
Cô còn thiếu chút nữa gây ra
chuyện lớn đấy. Được rồi, tôi tới
đây không phải là để nghe cô giải
thích, nói cho tôi tin tức về đồ vật
kia đi, từ nay về sau, hai chúng ta
không ai nợ ai”, Trần Thanh cười
lạnh, căn bản là không có ý muốn
chấp nhận lời xin lỗi kia.
Tuy rằng lúc đó Bạch Thấm bị người
ta khống chế, nhưng mà cô ấy suýt
chút nữa đã giết chết bà xã của
anh, về điểm này, anh không thể dễ
dàng tha thứ như vậy được.
Nghe được lời nói của Trần Thanh,
trên khuôn mặt tái nhợt của Bạch
Thấm lập tức hiện lên một tia tức
giận, chỉ là rất nhanh sau đó bị cô
che giấu đi.
“Có chấp nhận hay không là chuyện
của anh, còn xin lỗi là chuyện của
tôi”, sắc mặt của Bạch Thấm cũng
trở nên lạnh lùng, bực bội nói.
“Được, xin lỗi thì cũng đã nói rồi,
cho tôi thứ tôi muốn đi”, Trần
Thanh lạnh lùng.
“Anh sốt ruột đến thế sao, được rồi,
tôi đã cử người mang tài liệu đến
đây, thứ lỗi, xảy ra chút chuyện,
vốn đã chuẩn bị tốt nhưng tài liệu bị
giữ ở tổng bộ”, Bạch Thấm hít sâu
một hơi, sau đó kiên nhẫn giải
thích.
“Được”, Trần Thanh gật đầu rồi đặt
mông ngồi xuống sô pha, lấy điện
thoại ra chơi.
“Chẳng lẽ anh không tò mò chuyện
gì đã xảy ra sao?”, Bạch Thấm nhìn
bộ dạng của Trần Thanh, nhất thời
tức giận đến ngứa răng, lúc này mới
mở miệng hỏi.
“Không tò mò, sự tò mò giết chết
con mèo, tôi còn muốn sống lâu
thêm hai năm nữa”, Trần Thanh
cũng chẳng thèm ngẩng đầu, trực
tiếp từ chối.
“Ha, hi vọng là sau khi xem xong tài
liệu anh còn có thể nghĩ như vậy”,
trên mặt Bạch Thấm hiện lên vẻ
gian xảo, cười tủm tỉm nói.
“Cô có ý gì?”, nghe Bạch Thấm nói
vậy, Trần Thanh rốt cuộc cũng
ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi lại.
“Không có gì, anh cứ xem tài liệu rồi
sẽ biết”, Bạch Thấm lại gây khó dễ,
chỉ trở về chỗ ngồi của mình rồi bắt
đầu uống nước.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy,
ngược lại Trần Thanh cũng không
nóng nảy, tiếp tục cúi đầu chơi điện
thoại.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến
một loạt tiếng bước chân, sau đó là
tiếng hét giận dữ của Đoàn Thiên
Thuỵ, cửa phòng bị một đạp đá
văng.
Trần Thanh ngẩng đầu lên nhìn
người vừa tới, đám người này ước
chừng khoảng mười mấy người, từ
ngoài cửa nhìn sang thấy Đoàn
Thiên Thuỵ đã nằm trên mặt đất
giống như chó chết, không có động
tĩnh.
Cầm đầu đám người là một người
đàn ông có đôi mắt hẹp dài, trên
thân khoác một chiếc áo choàng,
đại khái khoảng hơn ba mươi tuổi.
“Đội trưởng Bạch, chúng tôi thật vất
vả mới tìm được cô, đã đến đây rồi
sao không tìm chúng tôi để anh em
bốn tổ được tụ họp?”, người đàn
ông cầm đầu từng bước tiến vào,
trực tiếp bỏ qua Trần Thanh, đi đến
trước mặt Bạch Thấm.
“Hừ, Tiền Tung, đừng ở nơi này
mèo khóc chuột giả từ bi, tôi không
tin chuyện tôi bị đánh lén anh lại
không biết gì”, nhìn người vừa tới,
trên mặt Bạch Thấm lập tức lộ ra vẻ
bi thống cùng phẫn hận.
“Đội trưởng Bạch, cô nói gì vậy, tôi
biết chuyện thảm thương mà cô gặp
phải nên mới dẫn người chạy đến
đây xem có thể giúp được gì hay
không mà”, Tiền Tung nở nụ cười,
tiến thêm vài bước về phía Bạch
Thấm.
“Nếu anh còn dám tiến thêm một
bước nữa, có tin tôi đánh gãy chân
chó của anh không?”, Bạch Thấm
lạnh lùng quát, ánh mắt lạnh như
băng mang theo ý cảnh cáo.
“Đội trưởng Bạch, tôi đang quan
tâm cô mà, tôi nghe nói, thời điểm
đánh nhau với Vu Thần Giáo cô bị
thương nghiêm trọng. Bây giờ
không thể hoạt động mạnh, phải
dưỡng thương thật tốt mới được”,
Tiền Tung không chút lo lắng,
ngược lại càng tới gần Bạch Thấm,
ở sát bên người cô hít vào một hơi,
trên mặt lộ ra vẻ say mê.
“Anh muốn chết à”, sắc mặt Bạch
Thấm trở nên cực kỳ khó coi, nếu là
bình thường, có cho Tiền Tung hai
lá gan thì anh ta cũng không dám
có thái độ như vậy với cô, có lẽ thấy
cô đang bị thương nên anh ta mới
nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng.
Tiếp sau đó, một cái tát chuẩn bị
đáp xuống mặt Tiền Tung.
“Ôi, làm tôi sợ muốn chết, nhưng
mà, cô lại tới đánh tôi đi”, trên mặt
Tiền Tung mang theo nụ cười khiêu
khích, sau đó lùi lại vài bước, tránh
đi cái tát của Bạch Thấm.
“Phốc…”, ngay khi Tiền Tung đang
đắc ý dạt dào, một âm thanh cười
nhạo đột nhiên truyền đến, ở trong
căn phòng yên lặng nghe có vẻ cực
kỳ chói tai.
“Thật ngại quá, tôi thực sự không
nhịn được, lần đầu tiên tôi nhìn
thấy có người muốn người khác
đánh mình đấy, ngạc nhiên thật.
Không có gì đâu, các người cứ tiếp
tục đi, tôi chỉ ngồi ở bên này nhìn
thôi, cam đoan là sẽ không cười ra
tiếng nữa, tôi sẽ kìm nén lại”, Trần
Thanh che miệng, trên mặt không
giấu được ý cười.
“Tên nhóc, cậu là ai? Muốn chết
sao?”, Tiền Tung thẹn quá hóa giận,
quay đầu nhìn về phía Trần Thanh.
“Đừng nóng giận như vậy, thời tiết
hiện tại nóng bức, cơn tức giận quá
lớn sẽ dễ dàng bốc hỏa”, Trần
Thanh không chút để ý, khẽ cười.
“Tôi đang nói chuyện với Đội trưởng
của cậu, cậu có tư cách lên tiếng ở
đây sao? A? Không đúng, cậu
không phải là người của Long Tổ?”,
Tiền Tung hừ lạnh một tiếng, sau
đó đáy mắt lại lộ ra một tia nghi
hoặc.
“Bạch Thấm, lá gan của cô lớn lắm,
dám để cho một người bình thường
biết đến sự tồn tại của chúng ta.
Hừ, xem ra cô muốn bị trừng phạt
rồi”, Tiền Tung bày ra tư thế tấn
công với Bạch Thấm, âm lãnh nói.
“Hừ, chuyện của tôi từ khi nào đến
lượt anh quản thế? Lập tức cút ra
ngoài cho tôi, nếu không đừng
trách tôi không nể mặt”, Bạch Thấm
cắn răng, ánh mắt lạnh như băng
nói.
“Bạch Thấm, tất cả mọi người đều
hiểu chuyện gì đang xảy ra, đừng ở
trong này diễn kịch nữa, nhà họ
Bạch xong đời rồi, ở trong đội cô
cũng không còn chỗ dựa vững chắc
nữa. Hiện tại, tôi cho cô một cơ hội,
làm người phụ nữ của tôi, tôi cho cô
chỗ dựa, có lẽ còn có thể bảo vệ già
trẻ trên dưới nhà họ Bạch”, Tiền
Tung hùng hổ doạ người, ánh mắt
nhìn về phía Bạch Thấm hàm chứa
sự tham lam.
“Anh…”, nghe xong lời nói của Tiền
Tung, Bạch Thấm tức giận đến mức
cả người run rẩy, nhưng thật sâu
trong lòng, cô cũng cảm thấy mệt
mỏi.
“Tôi nói này, sao anh còn dài dòng
hơn cả phụ nữ thế? Ở trong này lải
nhải cả nửa ngày, có thể lăn đi chỗ
khác được chưa?”, Trần Thanh ở
phía sau không muốn chờ đợi thêm
nữa, lúc này trên mặt đã không còn
kiên nhẫn.
“Oắt con, xem ra cậu thật sự muốn
chết, đã như vậy, tôi sẽ thành toàn
của cậu”, Tiền Tung bị Trần Thanh
chọc tức, anh ta nháy mắt ra hiệu
cho những người xung quanh.
Hai người bên cạnh đi đến trước
mặt Trần Thanh, một người trong
đó túm lấy cổ áo anh.
“Tôi ghét nhất là bị người khác
động chạm tay chân, nhất là đàn
ông, thật sự là làm cho người ta
cảm thấy ghê tởm”, Trần Thanh hừ
lạnh, tiếp theo đó là một cái tát hạ
trên mặt hai người kia, bọn họ căn
bản không có chút sức lực nào để
phản kháng, trực tiếp bị Trần Thanh
đánh bay ra ngoài.
“Cái gì?”, Tiền Tung nhìn hai thuộc
hạ của mình bị cái người toàn thân
không có chút chân khí dao động
này đánh bay ra khỏi cửa, nhất thời
ngây ngẩn.
Anh ta chắc chắn, người kia không
phải là võ giả.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!