Chương 530: Không liên quan
Vốn dĩ Trần Thanh còn muốn hỏi
thêm vài chuyện cụ thể liên quan
đến Long Tổ nữa, nhưng Bạch
Thấm căn bản không thể tiếp lời.
Trần Thanh cũng không cưỡng ép,
có thể biết được như vậy, đã là vô
cùng khó rồi.
“Nếu anh muốn biết nhiều thêm
nữa, thật ra cũng có thể. Anh gia
nhập Long Tổ, tôi có thể giải thích
cặn kẽ từng chút một cho anh”, ánh
mắt Bạch Thấm loé lên, nói.
“Đừng, tôi không có ý định gia nhập
Long Tổ. Sao người Long Tổ các
người đều có tật xấu, thích kéo
người ta vào nhóm thế?”, Trần
Thanh vội vàng khoát tay, từ chối ý
tốt của cô ấy.
“Anh cho rằng ai chúng tôi cũng
muốn sao? Vậy cũng phải xem có
thể lọt vào mắt chúng tôi hay không
đã”, nghe Trần Thanh trực tiếp từ
chối, Bạch Thấm nhất thời tức giận.
Chưa từng có ai từ chối lời mời vào
Long Tổ dứt khoát như vậy đâu.
Trần Thanh này thật sự quá khinh
người, cho rằng ai cũng có thể vào
Long Tổ sao?
“Vậy tôi phải đặc biệt cảm kích, đặc
biệt vinh hạnh sao? Ngại quá, tôi
quen lười biếng, không thích bị
người khác trói buộc”, bộ dạng tùy
ý của Trần Thanh, làm gì có chút
cảm kích hay vinh hạnh nào chứ?
“Thật ra Long Tổ của chúng tôi vô
cùng tốt, sẽ không cưỡng ép yêu
cầu anh làm nhiệm vụ, độ tự do vẫn
vô cùng cao. Anh nghĩ thêm chút
đi”, Bạch Thấm giận đến ngứa răng,
nhưng vì không để nhân tài chạy
mất, cô ấy chỉ có thể nhịn lại mà
giải thích.
“Đúng rồi, cô còn chưa nói vì sao
ban nãy lại muốn đánh Tiền Tung
tàn phế. Thật ra tôi và anh ta không
thù hận lớn đến vậy”, Trần Thanh
luôn cảm thấy cách nói chuyện của
Bạch Thấm có chút kỳ lạ, nghi ngờ
hỏi lại.
“Bởi vì sau này các người chỉ có thể
là kẻ địch. Sau khi anh lấy được tài
liệu thì sẽ biết”, Bạch Thấm không
nói rõ, trong mắt lộ ra chút thâm ý.
“Được rồi”, Trần Thanh nhún vai,
không để ý nữa.
Thấy Trần Thanh không thèm để ý,
Bạch Thấm chỉ có thể bất đắc dĩ
cười một tiếng, không nói gì thêm.
Tiếp xúc trong một thời gian ngắn,
Bạch Thấm biết được, Trần Thanh
nhìn thì vô cùng ôn hòa, nhưng
thực tế lại là người vô cùng tự phụ.
Anh sẽ không nghe lời khuyên của
người khác, chỉ có khi sự thật bày
trước mắt anh, anh mới có thể biết
được thực sự ai là kẻ địch, ai là
bạn.
Quả nhiên, không lâu sau, một cô
gái tóc ngắn đi từ bên ngoài vào.
“Chị, đây là tài liệu chị cần”, cô gái
đưa một tập tài liệu dán tem tuyệt
mật tới, nói với Bạch Thấm.
“Được, cảm ơn em”, nhận lấy túi tài
liệu, Bạch Thấm nói cảm ơn cô gái
đó.
“Chị, chị định rời khỏi Long Tổ thật
sao?”, cô gái do dự một lát, sau đó
hỏi, vẻ mặt hơi cô đơn.
“Ừ, đã tính xong cả rồi”, Bạch Thấm
nhìn Trần Thanh, rồi nói với cô gái.
“Được rồi, chị, em tôn trọng sự lựa
chọn của chị. Sau này có chuyện gì
không giải quyết được, nhất định
phải gọi cho em, bất kể chuyện gì,
em cũng nhất định dốc hết sức giúp
chị”, cô gái gật đầu, không nói gì
thêm nữa.
“Chị, em chờ chị bên ngoài”, nói
xong, cô ấy đi ra khỏi phòng.
Sau khi cô gái ấy rời đi, Trần Thanh
hơi tò mò hỏi Bạch Thấm: “Cô
muốn rời khỏi Long Tổ? Tại sao
chứ?”
“Chuyện không liên quan. Đây là đồ
của anh, sau này chúng ta không ai
nợ ai nữa. Anh đi đi”, Bạch Thấm
không trả lời câu hỏi của Trần
Thanh, trực tiếp ném túi tài liệu cho
anh.
“Xem xong thì trả lại cho tôi, tôi còn
phải trả lại”, Bạch Thấm nói.
Trần Thanh gật đầu, mở túi tài liệu
ra, bắt đầu xem.
Sau khi Trần Thanh xem xong, chân
mày cau lại.
Hiển nhiên, trong tài liệu có thứ
khiến anh nghi ngờ.
“Có gì không hiểu có thể hỏi tôi”,
đương nhiên Bạch Thấm thấy được
dáng vẻ lúc này của anh nên cho
Trần Thanh một nấc thang.
“Tên ngu ngốc vừa rồi tên là Tiền
Tung, anh ta là người nhà họ Tiền
sao?”, Trần Thanh trực tiếp hỏi vấn
đề mấu chốt.
“Nhìn ra rồi à? Không sai, Tiền Tung
chính là người nhà họ Tiền. Quan
hệ giữa nhà họ Tiền và nhà Mộ
Dung vô cùng mờ ám. Mặc dù bề
ngoài hai nhà không lui tới, nhưng
ai cũng biết quan hệ giữa bọn họ”,
Bạch Thấm nghiền ngẫm nhìn Trần
Thanh, nói.
Rốt cuộc bây giờ Trần Thanh cũng
hiểu vì sao ban nãy Bạch Thấm
muốn mình đánh Tiền Tung tàn
phế, đây chính là kẻ địch, vừa rồi có
cơ hội mà lại lãng phí.
Mặc dù có nhiều tài liệu, nhưng mà,
biết được càng nhiều thì anh lại
càng hồ đồ.
Đầu tiên, vì sao Mộ Dung Phong lại
muốn giết Nam Cung Yến?
Theo lý mà nói, Nam Cung Yến
không liên quan gì đến nhà Mộ
Dung cả, chuyện này nói sao cũng
không rõ ràng.
Thứ hai là chuyện lúc trước Trần
Thanh muốn người Long Tổ giúp
điều tra chuyện mấy người Tật
Phong bị đuổi giết.
Dựa vào trình độ làm việc kín đáo
của mấy người Tật Phong, tuyệt đối
không thể nào bị người khác biết
hành tung, sau đó lại bị người ta
treo giải thưởng để truy sát. Điều
này cũng không nói rõ được.
Mà theo như tài liệu của Long Tổ, là
nhị đương gia Giang Môn ban lệnh
treo thưởng. Nhưng mà nhị đương
gia này cũng chỉ là một người bình
thường, người như vậy làm sao có
thể biết được sự tồn tại của Dark
web chứ? Làm sao mà biết được
hành tung của đám người Tật
Phong?
Phải biết rằng, mặc dù thực lực về
võ đạo của mấy người Tật Phong
không đủ mạnh, nhưng trong hành
động chém giết, tuyệt đối không
thể nào để cho đối phương biết
hành tung của bọn họ được.
Chuyện này nhìn đâu cũng thấy kì
lạ, ngay cả mạng lưới của Long Tổ
cũng không điều tra được kẻ đứng
sau thực sự, xem ra nhị đương gia
này giấu giếm rất sâu.
Ngoài chuyện này ra, còn có chuyện
lần trước Bạch Thấm bị tập kích
nữa, người sau lưng xúi giục là Vu
Thần giáo. Theo đoạn đối thoại ban
nãy giữa Bạch Thấm và Tiền Tung,
Bạch Thấm bị Vu Thần giáo tập kích
nên mới như vậy.
Người của Vu Thần giáo dám làm
chuyện điên cuồng như vậy ở thủ
đô, tuyệt đối không phải dạng hiền
lành gì.
Nhưng mà, có chuyện khiến Trần
Thanh còn nghi ngờ hơn. Dường
như mình không có bất kỳ ân oán gì
với Vu Thần giáo này, tại sao đối
phương lại có hành động điên
cuồng như vậy chứ?
“Ngoài những thứ này ra, tôi tìm
không ra những thứ khác. Nếu anh
thật sự muốn biết câu trả lời, chỉ có
thể tự đi tìm mà thôi”, Bạch Thấm
nhìn thấy vẻ mơ hồ của Trần
Thanh, mở miệng nói.
“Hệ thống tình báo của Long Tổ các
người còn không điều tra được, bây
giờ chỉ có thể như vậy thôi”, Trần
Thanh gấp tài liệu lại, trả cho Bạch
Thấm.
“Cảm ơn cô, mặc dù tin tình báo
không được tường tận, nhưng cũng
xem như có thu hoạch”, Trần Thanh
đứng dậy, muốn rời đi.
“Chờ đã, tôi muốn nhờ anh một
chuyện, không biết anh có thời gian
không?”, khi Trần Thanh sắp đi đến
cửa, đột nhiên Bạch Thấm mở
miệng nói.
“Thời gian thì có đấy, nhưng mà,
sao tôi phải giúp cô?”, Trần Thanh
dừng bước, quay đầu lại, nhìn Bạch
Thấm đầy nghiền ngẫm.
“Tôi… Tôi có thể trả tiền cho anh,
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!