Chương 531: Luyện đan dược
Nhìn thấy dáng vẻ chậm chạp đau
đớn của Bạch Thấm, Trần Thanh
bỗng nhiên hơi tò mò hỏi: “Long tổ
các cô đều nghèo vậy sao? Tôi nhớ
hình như cô là người của gia tộc
nào đó, như vậy có lẽ không thiếu
tiền chứ nhỉ. Tại sao cô lại có dáng
vẻ nghèo khổ chán nản như vậy?”.
“Ai cần anh lo. Anh cứ nói đi, anh
muốn bao nhiêu tiền?”, nghe thấy
Trần Thanh nói như vậy, vẻ mặt
Bạch Thấm đột nhiên toát lên vẻ
đau đớn, sau đó tức giận nói.
“Nếu như cô đã giúp tôi điều tra ra
thông tin, vậy cô chắc chắn đã từng
điều tra tôi rồi nhỉ. Cô cảm thấy tôi
là người thiếu tiền sao? Tôi không
thiếu tiền, cô hãy đổi thành Token
đi. À đúng rồi, trước kia cô nói cô
muốn tôi giúp gì đó? Nếu như tôi
không có khả năng thì tôi cũng
không còn cách nào khác đâu”.
Khóe môi Trần Thanh nhếch lên
một nụ cười, sau đó nói với vẻ trêu
chọc.
“Đơn giản lắm, anh lên trận đấu võ
đài giúp nhà tôi, cho dù là thắng
hay thua cũng được”, Bạch Thấm
khẽ cắn đôi môi anh đào đã trở nên
hơi tái nhợt của mình, nói.
“Hả? Cho dù là thắng hay thua cũng
được? Vậy cô không sợ tôi nhường
đối thủ ở trên võ đài sao?”, Trần
Thanh hơi ngẩn ra một chút, sau đó
nhìn Bạch Thấm với ánh mắt kỳ
quái.
“Bởi vì đối thủ là người nhà họ
Tiền”, Bạch Thấm nói từng câu từng
chữ.
“Thảo nào, cho dù là như vậy thì tôi
cũng đồng ý cuộc tỷ thí này”, Trần
Thanh vừa nghe đã lập tức hiểu ra,
anh không ngờ người nhà họ Bạch
lại có ân oán với người nhà họ Tiền.
Chẳng trách cái người tên Tiền
Tung này lại bức ép Bạch Thấm như
vậy, nếu như ngày hôm nay bản
thân anh không tình cờ đến thì e
rằng Bạch Thấm đã khó sống rồi.
“Cái gì?”, nghe thấy Trần Thanh
đồng ý một cách dứt khoát như
vậy, Bạch Thấm bỗng ngẩn người.
Đoàn Thiên Thụy ở bên cạnh cũng
sững sờ trợn tròn mắt. Trần Thanh
chủ quan quá, anh không hề hỏi
xem đối thủ là ai mà đã thẳng
thừng đồng ý rồi, anh không sợ bị
người ta giết chết trên võ đài sao?
“Sao anh lại đồng ý một cách dễ
dàng như vậy? Lẽ nào anh không sợ
đối thủ quá mạnh sao?”, Bạch Thấm
lập tức hỏi.
“Chỉ cần không phải là võ đạo tông
sư đỉnh cấp thì không thành vấn
đề”, Trần Thanh bình tĩnh nói.
Nghe thấy Trần Thanh nói với vẻ tự
tin như vậy, Bạch Thấm và Đoàn
Thiên Thụy lập tức trợn tròn mắt.
Cái người này mạnh miệng quá.
Bọn họ cũng không biết anh nói
như vậy là thật hay là đang ba hoa
khoác lác.
“Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”, nhìn
thấy ánh mắt của hai người bọn họ,
Trần Thanh lập tức buồn bực. Nếu
như người này nói thật thì đúng là
không có ai tin.
“Được rồi, vừa nãy là tôi nói khoác
đấy. Võ đạo tông sư thì không sao
cả, nói như vậy có lẽ là được đúng
không?”, Trần Thanh không còn
cách nào khác nên chỉ đành nói như
vậy.
“Được rồi, vậy anh muốn gì?”, Bạch
Thấm thở dài một hơi. Cô ấy biết
Trần Thanh rất mạnh, nhưng nếu
như nói anh bất khả chiến bại với
võ đạo tông sư đỉnh cấp thì đó là
điều không thể.
“Cô có cái gì?”, Trần Thanh hỏi với
vẻ bất đắc dĩ.
“Như vậy đi, đúng lúc tôi muốn rút
khỏi Long tổ. Tôi cho anh tất cả
điểm khi tôi ở trong đó”, Bạch Thấm
suy nghĩ một chút, sau đó nói ra.
“Không phải người trong Long tổ
cũng có thể dùng điểm của cô
sao?”, Trần Thanh nhìn Bạch Thấm
với ánh mắt ngạc nhiên, sau đó hỏi.
“Không thể, nhưng anh muốn gì tôi
có thể đổi ra cho anh. Anh thấy thế
nào?”, Bạch Thấm lắc đầu rồi sau
đó lại nói tiếp.
“Vấn đề là tôi cũng không biết Long
tổ các cô có cái gì”, Trần Thanh nói.
“Như vậy đi, tôi muốn một lò luyện
đan để có thể luyện đan dược, nếu
như Long tổ các cô có thì đổi ra
giúp tôi. À đúng rồi, còn có thứ như
vậy nữa, nếu như có thì đổi cũng
được”, đột nhiên Tần Thanh nhớ
đến lò luyện đã của mình đã bị vỡ
nát, không biết Long tổ này có hay
không.
“Tôi chưa từng nhìn thấy thứ này,
nhưng cũng từng gặp qua một số lò
luyện đan. Tôi cho anh xem thử,
anh muốn cái nào?”, Bạch Thấm
nhìn hộp cơ quan đó rồi lập tức lắc
đầu, sau đó cô ấy lấy điện thoại ra
và bắt đầu thao tác.
“Anh còn biết luyện đan sao?”, đột
nhiên Bạch Thấm nghĩ. Trần Thanh
cần lò luyện đan để làm cái gì? Lẽ
nào anh còn là dược sư sao?
“Câu hỏi này hay thật đấy, nếu như
tôi không biết luyện đan dược thì tôi
cần cái thứ đó để làm gì?”, Trần
Thanh liếc mắt, nói với vẻ oán giận.
“Vậy… vậy anh có thể luyện giải độc
đan không?”, nghe thấy lời nói của
Trần Thanh, đôi mắt Bạch Thấm lập
tức sáng lên, vội vàng hỏi.
“Tôi biết, chỉ cần có vật liệu là tôi có
thể luyện được. Sao vậy? Cô bị
trúng độc sao?”, Trần Thanh hơi
ngẩn người, sau đó nhìn thoáng
qua Bạch Thấm. Bạch Thấm chẳng
qua chỉ bị chấn thương ở bên trong,
không hề có dấu hiệu bị trúng độc
gì cả.
“Không phải tôi, là người nhà của
tôi bị trúng một loại độc vô cùng kỳ
lạ. Nếu như anh có thể giải độc thì
tốt quá rồi”, có được câu trả lời
chắc chắn của Trần Thanh, Bạch
Thấm càng trở nên kích động hơn.
“Xem thử lò luyện đan trước đã,
không có lò luyện đan thì cho dù tôi
có muốn luyện đan dược cho cô
cũng không được”, Trần Thanh thúc
giục.
“Những lò luyện đan này chính là
những lò mà Long tổ hiện đang có,
anh xem thử xem có chọn được cái
nào không?”, động tác trên tay của
Bạch Thấm vô cùng nhanh, cô ấy
nhanh chóng mở từng trang lò
luyện đan ra rồi đưa điện thoại cho
Trần Thanh.
Trần Thanh bắt đầu lật từng trang,
những lò luyện đan trước mặt anh
đều quá bình thường. Anh không
thể chọn được cái nào.
Nhưng Bạch Thấm đứng ở bên cạnh
lại trở nên căng thẳng, bởi vì Trần
Thanh càng lật ra đằng sau thì điểm
mà cô ấy cần phải đổi càng nhiều.
Mặc dù thời gian cô ấy trở thành
thành viên của Long tổ không hề
ngắn ngủi, nhưng những thứ võ giả
kiếm ra rất nhiều mà tiêu cũng
nhiều không kém.
Trong tay cô ấy thật sự không có
quá nhiều điểm, nếu như Trần
Thanh lật ra phía sau nữa thì e rằng
cô ấy sẽ không đủ mất.
Trần Thanh cứ lật tìm kiếm, cuối
cùng anh tìm thấy một lò luyện đan
mà anh cảm thấy ưng mắt ở trang
cuối cùng.
Đây là một lò luyện đan có màu đen
như mực, nhìn không hề lôi cuốn,
hút mắt gì cả. Nhưng cái lò luyện
đan này lại toát lên phong cách cổ
xưa, khiến anh chỉ cần nhìn liếc qua
một cái đã cảm thấy chính là nó.
“Tôi muốn cái này”, Trần Thanh chỉ
vào cái lò luyện đan đen xì như
mực, nói với vẻ vô cùng hài lòng.
“Anh… Anh thật sự không khách
sáo gì cả”, sau khi Bạch Thấm nhìn
thấy số điểm cần phải đổi của lò
luyện đan này, trước mắt cô ấy lập
tức tối sầm lại, suýt chút nữa là
ngất xỉu.
“Đây là cái lò luyện đan gì mà cần
tận một triệu điểm, đắt quá, không
đổi được đâu. Không những cô ấy
không đổi được mà người có thể đổi
được ở trong Long tổ này e rằng
cũng chỉ có đội trưởng ở Long tổ
bốn, hoặc là lão đại ở Long tổ mà
thôi”, sau khi nhìn thấy điểm cần
phải đổi của lò luyện đan này, Đoàn
Thiên Thụy đứng ở bên cạnh suýt
chút nữa thì lên tiếng chửi thề.
“Nói như vậy là có ý gì? Không đủ
điểm sao? Đó cũng không phải là
vấn đề của tôi”, Trần Thanh nhún
vai, mặc dù ngoài miệng anh nói
như vậy nhưng trong lòng lại vô
cùng hài lòng về cái lò luyện đan
này. Hơn nữa anh cảm thấy mình
nhất định không thể bỏ lỡ nó, nhất
định phải có được nó.
“Thật sự không còn cách nào cả, số
điểm cần phải đổi của lò luyện đan
này nhiều quá, chúng tôi thật sự
không có”, Bạch Thấm lắc đầu, trên
gương mặt toát lên sự tuyệt vọng.
“Chẳng phải bên trên viết thật ra
không cần điểm cũng có thể đổi
được sao? Hay là cô thử một chút
đi”, Trần Thanh chỉ vào một dòng
chữ được viết ở một góc phía dưới
cùng.
“Nếu như anh gia nhập vào Long tổ
thì có lẽ anh sẽ phù hợp với điều
kiện này”, Bạch Thấm cầm lấy điện