Chương 536: Được quyền ưu tiên
mua
“Đây…trong này thực sự có cái gì
sao?”, nghe Trần Thanh nói vậy,
Hứa An Lan lộ ra ánh mắt quả nhiên
là thế.
“Thế nào? Cô cũng nhìn ra được
trong này có thứ gì sao?”, nhìn thấy
phản ứng của Hứa An Lan, Trần
Thanh cũng hơi sửng sốt, hỏi.
“Không phải, tảng đá này là do ông
nội tôi mua về, anh cũng có thể
nhìn thấy, một khối đá màu xanh lá
cây như thế này rất không phù hợp
với những thứ khác trong nhà, tảng
đá này nhiều nhất cũng chỉ có giá
mười, hai mươi ngàn thôi, thậm chí
còn có thể ít hơn”, Hứa An Lan nở
nụ cười, nói.
“Đúng vậy, quả thật là như thế”,
Trần Thanh gật gật đầu, tảng đá
này còn có nguồn gốc gì đó sao?
“Tảng đá xanh này là do ông nội
của tôi dùng năm triệu mua được,
lúc trước, tất cả mọi người đều
không coi trọng nó, nhưng ông nội
tôi vẫn nhất quyết mua về, còn nói
rằng bên trong chắc chắn có thứ
tốt”.
“Chỉ là, sau một hồi cắt cắt, chỉnh
chỉnh, tảng đá chỉ còn lại cỡ lòng
bàn tay, ông nội tôi cũng vì thế mà
bị mấy ông bạn già chê cười rất
lâu”.
“Cho đến tận bây giờ, ông nội tôi
vẫn thường xuyên bị mấy ông bạn
già ấy mang chuyện này ra trêu
chọc, vì thế, để cảnh cáo bản thân,
ông đã mang tảng đá xanh lá cây
này ra trưng bày ở trung tâm phòng
khách. Từ đó về sau, ông nội tôi
cũng không bao giờ đặt cược vào
đá nữa”.
Hứa An Lạc cứ như thế kể lại
chuyện xưa cho Trần Thanh.
“Xem ra, ông nội cô cũng là một
nhân vật tài giỏi, ông ấy không nhìn
nhầm, bên trong khối ngọc thạch
này quả thật có thứ tốt”, Trần
Thanh có chút tò mò về ông nội của
Hứa An Lan. Ông nội của cô ấy
không có đôi mắt xuyên thấu nhưng
lại có thể nhìn ra được bên trong có
thứ đáng giá, thật sự rất tài giỏi.
“Đương nhiên, trước kia ông nội của
tôi rất giỏi, chẳng qua sau chuyện
ấy, ông cũng không bao giờ chạm
vào đổ thạch nữa, nó cũng trở
thành tâm bệnh của ông”, Hứa An
Lan tiếc nuối nói.
“Trần Thanh, anh nói trong này có
thứ gì đó, là thật hay giả?”, hai mắt
Hứa An Lạc đột nhiên sáng ngời,
sau đó vội vàng hỏi.
Bởi vì, cô đã nghĩ ra một biện pháp
có thể gỡ bỏ khúc mắc trong lòng
ông nội.
“Tuy rằng chúng ta mới quen biết
không lâu, nhưng mà cô cảm thấy
tôi là loại người sẽ ăn nói lung tung
sao?”, nhìn thấy dáng vẻ này của
Hứa An Lan, Trần Thanh lập tức
biết cô đang suy nghĩ gì.
“Nhưng mà, chúng ta phải nói
trước, thứ bên trong tôi phải được
quyền ưu tiên mua nó”, Trần Thanh
đột nhiên nghĩ đến, nếu ông cụ thật
sự cắt ra được thứ bên trong, đến
lúc đó lại không bán cho mình nữa,
như vậy không phải là tốn công vô
ích sao.
Nhưng mà, Trần Thanh cũng bỏ đi
ý định lặng lẽ mua tảng đá này về
rồi tự mở.
Dù sao, tảng đá này cũng có ý
nghĩa to lớn đối với ông nội Hứa An
Lan, mà gia đình Hứa An Lạc cũng
không phải là thiếu tiền, chỉ sợ bỏ
ra nhiều tiền hơn, người ta cũng
không chịu bán.
“Nếu trong này thực sự có thứ gì,
tôi nhất định sẽ nói với ông nội
mang tảng đá này bán cho anh,
nhưng nếu bên trong không có gì
thì sao?”, Hứa An Lan hạ quyết tâm
nói.
“Nếu không có, tôi sẽ bồi thường
gấp mười lần cái giá tôi vừa đưa
ra”, Trần Thanh nghe được Hứa An
Lan đồng ý mang tảng đá này bán
cho mình, anh thở ra một hơi nhẹ
nhõm.
“Được, nếu anh đã dám nói vậy thì
tôi đây cũng dám điên rồ cùng anh
một lần”, nghe xong, Hứa An Lan
cắn răng, dứt khoát đưa ra quyết
định.
“Được rồi, cô đi gọi điện thoại đi,
đêm nay tôi trở về trước, sáng mai
tôi lại đến”, Trần Thanh nói lời tạm
biệt, lần này Hứa An Lan cũng
không ngăn cản, cứ thế để cho anh
rời đi.
Đợi cho Trần Thanh rời khỏi, Hứa
An Lan lấy điện thoại ra, ấn một
dãy số.
“Này, tôi là Hứa An Lan, cho tôi gặp
ông nội”, điện thoại vừa được kết
nối, Hứa An Lan đã nói thẳng.
Đầu dây bên kia không đáp lời, Hứa
An Lan cũng không cúp điện thoại,
ước chừng hai phút sau, bên kia
mới có động tĩnh.
“An Lan, cháu gái ngoan của ông,
sao bây giờ lại có thời gian gọi điện
thoại cho ông già này thế?”, đầu
dây bên kia truyền đến một âm
thanh già nua, thế nhưng vẫn mang
theo uy nghiêm và cưng chiều như
trong quá khứ.
“Ông nội, ông nói gì vậy, cháu
thường xuyên gọi điện thoại cho
ông mà, chỉ là sợ ông cảm thấy
phiền toái thôi”, khác với dáng vẻ
lúc ban ngày, giọng điệu của Hứa
An Lan mang theo sự nũng nịu.
“Ha ha, cô nhóc này, đã bao lâu rồi
không tới thăm ông?”, ở đầu dây
bên kia, ông cụ nén giận nói.
“Ông nội, là lỗi của cháu, sau này
cháu nhất định sẽ thường xuyên
đến thăm”, Hứa An Lan nhanh
chóng đầu hàng.
“Nói đi cô nhóc, đã muộn thế này
còn gọi điện cho ông, có phải lại
gây ra tai hoạ gì không?”, ông cụ
dừng một chút rồi trực tiếp mở
miệng.
“Ông nội, trong lòng ông cháu là
người như thế sao?”, Hứa An Lan
đảo mắt, vẻ mặt buồn bực nói.
“Được rồi, cháu gái ngoan của ông
đã lớn rồi, nhanh nói đi, nếu không
y tá lại sắp đến thúc giục rồi”, ông
cụ vội vàng khen cô một câu.
“Ông nội, ông còn nhớ khối ngọc
bích được bày trong tứ hợp viện
nhà chúng ta không?”, Hứa An Lan
cẩn thận mở miệng hỏi.
“Làm sao vậy?”, quả nhiên, vừa
nghe cháu gái nhắc đến khối ngọc
bích kia, giọng điệu của ông cụ lập
tức trở nên không được tự nhiên,
thậm chí còn ẩn ẩn chút không vui.
“Hôm nay có người đến, nói là
muốn mua lại khối ngọc bích này
của ông”, giọng nói của Hứa An Lan
lại càng thêm cẩn thận, bởi vì cô đã
nhận ra tâm trạng không tốt của
ông. Cô cũng không muốn bản thân
lại không cẩn thận bị ông nội dạy
dỗ một trận.
“Hừ, không phải là ông đã từng nói
rồi sao, tảng đá kia không bán! Thế
nào? Cháu không đặt lời nói của
ông trong lòng sao?”, âm thanh của
ông cụ trong điện thoại cũng bắt
đầu cao hơn, giọng điệu cũng trở
nên nghiêm túc, ẩn ẩn mang theo
một tia tức giận.
“Ông nội, cháu vẫn nhớ rõ lời nói
của ông. Nhưng mà, ông nội, ông
nghe cháu nói hết đã”, thấy ông nội
đã tức giận, Hứa An Lan nhanh
chóng mở miệng nói.
Đợi cho Hứa An Lan đem đầu đuôi
câu chuyện nói ra hết, ở đầu dây
bên kia, ông cụ nhất thời trầm mặc.
“Ông nội, nếu ông không đồng ý,
cháu sẽ gọi điện thoại cho anh ấy,
nói anh ấy trở về”, trong lòng Hứa
An Lan sợ hãi, vội vàng nói.
“Ngày mai ông sẽ tới tứ hợp viện,
được rồi, ngủ đi”, sau khi nói xong,
ông cụ trực tiếp cúp điện thoại.
“Đây…đây là đã đồng ý rồi sao!”,
vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý bị ông
nội dạy dỗ một trận, sau đó là từ
chối, thế nhưng câu nói cuối cùng
kia của ông nội làm cô vô cùng vui
vẻ.
Ngay lập tức, cô gửi cho Trần
Thanh một tin nhắn, nói cho anh
biết quyết định của ông nội.
Trần Thanh vừa mới về đến phòng
đã nhận được tin nhắn của Hứa An
Lan, lập tức nở nụ cười.
Tuy rằng anh không cần đến tài
nguyên tu luyện, nhưng thuộc hạ
của anh cần, lần này thật vất vả
mới tìm được một thứ, tất nhiên là
phải dùng toàn lực mang về.
Bên trong khối ngọc thạch lớn bằng
bàn tay đó, rất có thể là linh thạch
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!