Chương 538: Phóng hỏa khí chư
hầu
Nghe thấy lời nói của Trần Thanh,
Hứa Kiến Quốc chỉ bình thản liếc
nhìn anh chứ không nói lời nào.
Mà những ông lão đứng ở bên cạnh
Hứa Kiến Quốc lại bùng nổ.
“Ông Hứa, tên nhóc con này từ đâu
đến vậy? Cậu ta thật sự rất giống
với ông hồi còn trẻ đấy”.
“Đúng vậy, năm đó ông kết luận có
thứ gì đó ở bên trong viên đá đó. Ai
khuyên ông, ông cũng không nghe,
tên nhóc này giống y hệt ông”.
“Lẽ nào cậu ta là học trò của ông
sao? Dù thế nào thì ông cũng phải
mang miếng ngọc này ra, cho dù nó
không đáng giá bao nhiêu cả.
Nhưng nếu như mở miếng màu
xanh này ra lần nữa, nó lại không
hề đáng giá chút nào”.
Đám người Trịnh Thái Sơn lập tức
lên tiếng trêu đùa, có thể nhìn thấy
bọn họ thường xuyên lấy chuyện
năm đó của Hứa Kiến Quốc bị lừa ra
để trêu trọc.
Nhưng lần này thì không, Trần
Thanh vừa mới nói ra câu nói này
đã rút những lời trêu chọc của
những ông lão này với Hứa Kiến
Quốc.
“Đã bao nhiêu năm rồi, các ông nói
vẫn chưa thấy chán nhưng tôi đã
nghe chán rồi. Được rồi, tôi mời
mấy người các ông đến đây không
phải là nói chuyện tán gẫu với mấy
người các ông. Ngày hôm nay tôi
mời các ông đến đây là để cho các
ông xem thử xem, quyết định năm
đó của tôi có phải là chính xác hay
không”, Hứa Kiến Quốc trừng mắt
nhìn, sau đó nói với vẻ hung dữ.
Thật ra trong lòng Hứa Kiến Quốc
cũng rất lo lắng bồn chồn, tảng lá
lớn như vậy, dù có xẻ ra đi nữa thì
có thể ra được thứ gì?
Nhưng ngày hôm qua sau khi nhận
được điện thoại của cô cháu gái của
mình, ông ấy vô cùng kích động, lập
tức gọi điện thoại cho những ông
bạn già của mình, nói muốn cho
bọn họ một điều bất ngờ.
Nhưng đợi đến khi bình tĩnh trở lại,
ông ấy lại cảm thấy mình đã làm
một chuyện rất ngu xuẩn.
Cô cháu gái của mình chỉ nói có
người muốn mua tảng đá mà mình
lấy ra, mặc dù người mua nói bên
trong ngọc có đồ nhưng người đó
cũng chưa có tận mắt nhìn. Như
vậy sao có thể biết được những thứ
này?
Lỡ như tên nhóc đó là người năng
lực kém cỏi, vốn là một cái chày gỗ
thì chẳng phải mình sẽ mất mặt
trước mấy ông bạn già sao? Hơn
nữa còn là lần thứ hai. Đến khi đó
sao mình có thể ngẩng đầu lên
được.
Nhưng ông ấy không nói những lời
nói này ra ngoài, có đánh chết ông
ấy cũng không thể thay đổi được
nữa.
Nhưng ngày hôm nay sau khi nhìn
thấy Trần Thanh, Hứa Kiến Quốc
nhận ra cậu thanh niên xấp xỉ cháu
gái của mình này chắc chắn không
hề đơn giản.
Mặc dù ông ấy chỉ là một người
bình thường, nhưng bởi vì làm một
người có chức vị cao lâu năm, hơn
nữa là sát phạt chính nên sự uy
hiếp trên người chắc chắn không
phải người bình thường có thể
chống lại được. Cho dù là người lính
được huấn luyện bài bản, e rằng
bọn họ cũng khó mà chống lại được
uy hiếp của ông.
Nhưng trước sự uy hiếp của mình,
cậu thanh niên này lại có thể bình
thản như không có chuyện gì. Điều
đó đủ để chứng minh sự tài giỏi
siêu phàm của cậu ta.
“Ông Hứa, ông đã lớn tuổi như vậy
rồi nên đừng mở ra nữa. Lỡ như
bên trong đó chính là miếng ngọc
như vậy thì chẳng phải…”, mặc dù
tính tình của Trịnh Thái Sơn nóng
nảy, nhưng ông ta lại có mối quan
hệ tốt nhất với Hứa Kiến Quốc. Nhìn
thấy dáng vẻ của Hứa Kiến Quốc
như vậy, ông ta vội vàng lên tiếng
khuyên nhủ.
“Đúng vậy, ông Hứa à, đã bao
nhiêu năm như vậy rồi ông cần gì
cứ phải dính lấy nó. Ông cứ bán cho
cậu ta là được rồi”.
Những người khác cũng lên tiếng
khuyên nhủ, có thể thấy bọn họ đều
không cho rằng bên trong tảng
ngọc to này sẽ có thứ gì đó. Bọn họ
đều sợ xẻ nó ra rồi, bên trong
không có gì sẽ càng đả kích người
ta hơn.
“Cậu thanh niên, cậu thấy như thế
nào?”, Hứa Kiến Quốc không thèm
để ý đến những người bạn già của
mình mà quay đầu nhìn về phía
Trần Thanh, lên tiếng hỏi.
“Thưa ông, tảng ngọc này là của
ông, nếu như ông muốn bán thì tôi
sẽ mua. Cho nên tất cả mọi thứ đều
xem tâm nguyện của ông”, Trần
Thanh lại không trả lời, lỡ như mình
nói thứ ở bên trong đó vô cùng có
giá trị thì lão già này sẽ không bán
cho mình nữa. Như vậy chẳng phải
mình đã phí công tốn sức rồi sao?
“Đúng là một tên nhóc gian xảo,
câu trả lời xảo quyệt như vậy không
sợ tôi không bán cho cậu mà tự tôi
sẽ xẻ nó ra sao?”, nghe thấy câu trả
lời trôi chảy của Trần Thanh, Hứa
Kiến Quốc lại trừng mắt nhìn anh,
đe dọa.
“Nếu như ông muốn xẻ nó ra thì e
rằng đã xẻ ra từ lâu rồi chứ không
phải để nó ở đây bao nhiêu năm
như vậy, cho nên sự lựa chọn tốt
nhất của ông là bán cho tôi. Cho dù
cuối cùng món đồ này có ra được
món hàng gì hay không thì tôi sẽ
gánh vác danh tiếng này”.
“Đương nhiên, nếu như có đồ thì
chứng tỏ rằng mắt nhìn năm đó của
ông không có vấn đề gì. Nếu như
không có đồ thì ông cũng chuyển
danh tiếng xấu lên đầu tôi, nó
không có liên quan gì đến ông cả.
Ông nói xem có được hay không?”
Trần Thanh nở nụ cười, nói với
dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
Đương nhiên, mặc dù ngoài miệng
anh nói như vậy nhưng trong lòng
lại rất lo lắng. Lão già này đúng là
một lão già cố chấp, đến lúc ông cụ
sống chết không bán cho mình thì
xong rồi.
Mà những lão già đứng ở bên cạnh
sau khi nghe thấy Trần Thanh nói
như vậy, bọn họ cũng gật đầu tán
thành. Đây đúng là một cơ hội tốt.
Đừng thấy bình thường bọn họ lấy
chuyện này để quấy rầy, nhưng
mấy người bọn họ đều biết từ trước
đến nay chuyện này luôn là một
khúc mắc trong lòng Hứa Kiến
Quốc. Nếu như mượn chuyện này
để mở khúc mắc của ông ấy ra, có
lẽ sức khỏe của ông ấy sẽ tốt hơn.
Dù sao có rất nhiều bệnh xuất phát
từ tâm, bao nhiêu năm qua tình
hình sức khỏe của Hứa Kiến Quốc
càng ngày càng tệ. Mà nguyên nhân
chủ yếu là bởi vì chuyện này.
“Tên nhóc con này, cậu nói như vậy
thật sự quá tốt. Không bán nó đi thì
thật đáng tiếc”, đương nhiên Hứa
Kiến Quốc nghe thấy ý trong lời nói
của Trần Thanh, quả thật anh rất có
hứng thú với đồ của ông ấy.
“Như vậy đi, nếu như bên trong có
đồ thì tôi sẽ không lấy đồng nào
của cậu. Nhưng nếu như bên trong
không có thứ gì thì cậu phải đưa
cho tôi một trăm triệu”, ngay sau đó
Hứa Kiến Quốc đã đưa ra yêu cầu
của mình một cách vô cùng hà
khắc.
Nghe thấy lời nói của Hứa Kiến
Quốc, những người ở nơi này đều
sững sờ.
Điều này chẳng phải rõ rành rành là
lừa bịp sao?
Làm gì có ai rao giá một trăm triệu?
Hơn nữa còn với tình hình không
mở ra, kẻ ngốc mới làm như vậy.
“Ông Hứa, ông nói như vậy là đem
quân của tôi sao. Được, tôi chấp
nhận đánh cược với ông”, Trần
Thanh mỉm cười, đồng ý vô cùng
dứt khoát.
Lúc đầu bọn họ đều cho rằng Trần
Thanh sẽ từ chối lần đánh cược
này, nhưng điều khiến bọn họ ngạc
nhiên chính là không ngờ rằng Trần
Thanh lại đồng ý mà không hề do
dự.
“Nhóc con, tại sao cậu lại đồng ý
nhanh như vậy? Một là cậu có nhiều
tiền tiêu, hai là cậu vô cùng chắc
chắn trong tảng ngọc này có thứ gì
đó, cậu thuộc loại nào?”, mặc dù
Trịnh Thái Sơn tính tình nóng nảy
nhưng chỉ số thông minh của ông ta
lại vô cùng cao, chỉ trong giây lát đã
có thể nhìn ra được con đường
trong đó.
Nghe thấy lời nói của Trịnh Thái
Sơn, trong lòng Trần Thanh vô cùng
kinh ngạc, dường như biểu hiện của
mình quá rõ nhận ra. Tuyệt đối
không thể để cho bất cứ ai biết
mình có con mắt nhìn thấu, cho dù
có người đoán về chuyện này thì
cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm.
“Tại sao phải là hai khả năng này?
Hai khả năng mà ông nói thật sự
không thể. Còn có một khả năng
nữa mà ông chưa nói ra, hơn nữa
còn là khả năng có thể tin được
nhất”, suy nghĩ trong đầu Trần
Thanh lập tức quay ngược trở lại.
Khi anh còn đang xem thử xem có
thể che giấu được hay không, có
một ông lão trong đó đột nhiên lên
tiếng nói.
“Hả? Còn có khả năng gì?” Nghe
thấy lời nói của ông ta, những
người khác đều nhìn ông ta với ánh
mắt tò mò.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Nếu như tên nhóc này nhìn trúng cô
nhóc An Lan thì sao? Tiêu tiền như
nước, tiếng cười khuynh thành,
phóng hỏa khí chư hầu. Những câu
chuyện lịch sử này đều chứng minh
nếu như một người đàn ông thật sự
yêu một người phụ nữ thì chắc chắn
sẽ làm bất cứ chuyện gì vì người
phụ nữ đó, cho dù là tiêu tiền như
nước cũng có là gì?”