Chương 539: Anh không thiếu tiền!
Nghe thấy những lời ông ấy vừa
nói, đến Trần Thanh cũng không
nhịn được mà muốn đập đầu ông ta
ra xem trong đó có cái gì, đúng là
cái gì cũng dám nghĩ mà.
Hứa Kiến Quốc trợn tròn mắt,
không thể không nhìn Trần Thanh
bằng một đôi mắt khác, tràn đầy
tìm tòi.
Hứa An Lan ở bên cạnh thì há hốc
mồm, sao lại đột nhiên kéo cô ấy
vào chuyện này? Hai người mới gặp
nhau hai lần, làm sao có được câu
chuyện tình yêu dào dạt lãng mạn
được?
"Ông Kiều, cháu và Trần Thanh thật
sự không có gì cả, ông mà nói linh
tinh nữa là cháu sẽ không để ý tới
ông đấy", khuôn mặt xinh đẹp của
Hứa An Lan đỏ bừng, cô ấy thở hổn
hển nhìn ông Kiều, nói.
"Thôi được rồi, dù sự thật như thế
nào đi nữa thì chuyện quan trọng
nhất bây giờ nên là khối ngọc thạch
này mới phải", Hứa Kiến Quốc vội
vàng chuyển đề tài, ông ấy cũng
không muốn thảo luận về chuyện
tình cảm của cháu gái mình trong
lúc này.
"Cậu trai, cậu chắc chắn muốn làm
vậy sao?", Hứa Kiến Quốc chuyển
ánh nhìn về phía Trần Thanh, lạnh
nhạt hỏi.
"Ông Hứa, tôi vô cùng chắc chắn,
nhưng ông cũng phải sẵn sàng, nhỡ
bên trong có thứ đó thật thì mong
ông hãy bằng lòng buông bỏ", Trần
Thanh nói đùa.
Có điều thật ra Trần Thanh cũng
không lo lắng gì, một nhân vật có
tiếng như ông ấy thì lời nói đáng giá
ngàn vàng, tuyệt đối không thể thất
hứa.
"Trần Thanh, sao anh lại nói thế
chứ? Ông nội tôi là ai, ông ấy đã
hứa cái gì nhất định sẽ thực hiện,
anh đừng lo lắng chuyện đó", Hứa
An Lan lên tiếng trách anh.
Dẫu sao tính tình của ông nội cô ấy
cũng không tốt, lỡ câu nói này của
Trần Thanh làm ông ấy tức giận thì
chắc chắn anh sẽ gặp rắc rối cho
mà xem.
"An Lan nói đúng đấy, vả lại có
chúng tôi làm nhân chứng, ông Hứa
không dám nuốt lời đâu", Trịnh Thái
Sơn cười phá lên rồi vỗ ngực bảo
đảm.
"Hừ, phải nhờ đến mấy ông làm
nhân chứng à, lão già này vẫn chưa
già quá hóa ngu đâu", Hứa Kiến
Quốc tức sôi máu, mấy ông già này
ngày nào không khịa ông ấy là
ngứa ngáy đây mà.
"Ông Hứa, đây là thẻ ngân hàng
của tôi, tôi xin gửi ở đây trước, khi
nào mở được ngọc thạch thì chúng
ta sẽ bàn sau", Trần Thanh cũng
không nói nhiều, thẳng thắn lấy thẻ
ngân hàng của mình ra và đặt nó
lên bàn.
"Ờ, ra sân mở luôn đi, cứ thoải
mái", Hứa Kiến Quốc vung tay lên,
lập tức có người cầm một cái bánh
mài đi tới, hiển nhiên là do khối
ngọc thạch nhỏ này không nên
dùng máy cắt để cắt đá, phải mài
thạch mới được.
Sau đó mọi người cùng nhau ra sân,
theo kế hoạch ban đầu là sẽ làm
theo ý muốn của Trần Thanh, cắt
một nhát ra rồi xong. Vì dù sao linh
thạch cũng khác với phỉ thúy ngọc
thạch, không cần vẻ ngoài và hình
dạng nó phải đẹp ra sao, cho dù bị
cắt vỡ ra mấy miếng thì chỉ cần có
ẩn chứa linh khí là được.
Chẳng qua những người lớn tuổi lại
không đồng ý, ông Hứa tự mình
làm, bắt đầu mài đá, Trần Thanh
thấy mà nôn nóng thay.
Suy cho cùng, đối với một người đã
biết đáp án từ trước thì quá trình
người khác giải đáp vấn đề thật sự
quá dày vò.
May mà không mất quá nhiều thời
gian để mài đá, không lâu sau ông
Hứa đã mài khối ngọc thạch kia đến
sát rìa linh thạch.
Mà lúc này, khối ngọc thạch vốn
còn chút màu xanh biếc đột nhiên
dần dần chuyển sang màu trắng, sự
chuyển biến này làm cho vẻ hào
hứng của Hứa Kiến Quốc lập tức
thay đổi.
Vì đây không phải chuyện tốt lành
gì cho cam.
Những người từng đổ thạch đều
biết ngọc thạch nào có màu sắc
càng đậm thì càng tốt, độ óng ánh
càng cao càng tuyệt vời.
Nhưng khối ngọc thạch vốn có màu
xanh biếc lại dần dần chuyển sang
màu trắng, ai cũng biết rằng có lẽ
vật bên trong đã trở thành một cục
đá thật sự.
Lúc này, trên trán Hứa Kiến Quốc
bắt đầu lấm tấm mồ hôi, tất nhiên
không phải do ông ấy mệt mà là
đang căng thẳng.
"Muốn mài tiếp không?", Hứa Kiến
Quốc hít sâu một hơi rồi hỏi Trần
Thanh.
"Theo tôi thì cứ cắt thẳng ra là
được, tiếp tục đi", Trần Thanh hơi
cạn lời trước vẻ căng thẳng của Hứa
Kiến Quốc, thầm than thở tâm lý
của ông cụ này quá mong manh.
"Cậu tự làm đi, lão già này lớn tuổi
rồi, hơi mệt mỏi", Hứa Kiến Quốc
tắt máy mài rồi đưa nó cho Trần
Thanh, nói.
"Vâng", sao Trần Thanh không biết
Hứa Kiến Quốc đang sợ được, lỡ
bên trong toàn đá với đá thì chắc sĩ
diện của Hứa Kiến Quốc sẽ bay biến
hết.
Trần Thanh không hề chần chờ,
nhận lấy máy mài và bắt đầu mài.
Trần Thanh mài nhanh hơn rất
nhiều, trông anh không hề có vẻ
cẩn thận nào, cứ đi thẳng một
đường cắt ngọc thạch ra.
Được sự hỗ trợ từ chân khí của
Trần Thanh, chẳng mấy chốc khối
ngọc thạch đã được mài đi hết, chỉ
để lại một miếng đá phát ra ánh
sáng màu trắng hơi chói mắt.
"Xong, đây chính là thứ tôi muốn",
Trần Thanh giơ viên đá còn được
bọc một lớp đá màu trắng lớn
chừng bàn tay trong tay, mở miệng
nói.
"Đây là cái gì? Không phải chỉ là
một cục đá bình thường thôi sao? Ê
cậu, cậu thật sự vì sĩ diện của ông
già này mà nghĩ hết mọi cách đấy
hả?", Trịnh Thái Sơn cười híp mắt,
nói.
"Trông mọi người đều không phải
người bình thường, như vậy chắc
hẳn mọi người đều đã nghe nói đến
võ giả rồi đúng không? Trong tu
luyện, ngoại trừ dựa vào công pháp
của bản thân để hấp thu linh khí thì
thứ mà võ giả cần nhất chính là
tăng thực lực, mà viên đá trước mắt
chúng ta chính là thứ có thể làm
tăng thực lực của võ giả".
"Cho nên, các vị cảm thấy viên đá
này có đáng tiền không? Có phải
kiếm lời rồi không?"
Trần Thanh giải thích cho họ hiểu
một phen, mặc dù chưa chắc họ
đều có thể hiểu được.
Nhưng không ngờ khi nghe Trần
Thanh nói xong, mắt của những
ông lão này lập tức sáng bừng,
đồng loạt lại gần.
Hứa Kiến Quốc là nhanh nhất, giây
đầu tiên đã giật được viên đá về
tay, che chở kín kẽ.
"Ê, ông Hứa, ông chơi bẩn thế, bọn
tôi cất công đi theo ông đến đây cơ
mà, phải nghĩ cho chúng tôi nữa
chứ? Cho bọn tôi nhìn một cái đi".
"Đúng đấy, sao ông hẹp hòi quá
vậy".
"Ông Hứa, bây giờ viên đá đó có
thuộc về ông đâu, nó thuộc về cậu
thanh niên kia mà, thế nên ông
không thể độc chiếm nó được đâu".
Mấy ông già lập tức cãi nhau, hiển
nhiên là viên đá ấy đều có sức hấp
dẫn vô cùng đối với họ, vì đến cả
những người có chức vị cao như họ
cũng rất hiếm khi thấy được một
vật như thế.
"Các vị tiền bối, xem ra mọi người
đều biết vật này, vậy thì nói cách
khác, tôi đã thắng rồi, viên đá này
thuộc về tôi", thấy dáng vẻ này của
họ, sao Trần Thanh còn không hiểu
nữa. E rằng dòng họ của những ông
cụ này đều không đơn giản, bằng
không thì sao họ có thể nhận biết
được nó.
"Trần Thanh à, viên đá kia cậu bán
chứ?", Trịnh Thái Sơn nhìn Trần
Thanh bằng ánh nhìn nóng bỏng,
vội vàng hỏi.
Những người khac nghe v ́ ậy thì đều
trợn tròn hai mắt, đồng loạt nhìn về
phía Trần Thanh.
"Không bán, vật này dù bán cũng
không mua được", Trần Thanh lại
lắc đầu, không hề nghĩ tới chuyện
muốn bán.
Dù sao anh cũng đâu thiếu tiền!
Nghe Trần Thanh nói vậy, lòng của
những ông cụ lập tức nhói đau.
Cho dù lấy thân phận và địa vị của
họ ra mà xét thì sản lượng họ thu
được hàng năm còn chưa bằng
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!