Chương 543: Tôi sai rồi, không nên
coi thường người khác
"Người nhà họ Tiền? Xin lỗi, thật sự
rất xin lỗi anh”, quả nhiên, khi Trần
Thanh nghe nói như thế thì lập tức
nở một nụ cười áy náy.
Nghe thấy vậy, cậu cả Tiền lập tức
thở dài một hơi, sau đó khí thế càng
kiêu ngạo hơn.
Còn đám người Hứa Kiến Quốc ở
bên cạnh lại thờ ơ lạnh nhạt, hiển
nhiên vô cùng bất mãn với dáng vẻ
trước kiêu ngạo sau cung kính của
Trần Thanh.
Hứa An Lan cũng mở to hai mắt ra
nhìn, lấy sự hiểu biết từ đầu của cô
ấy đối với Trần Thanh, tên này
tuyệt đối là loại người thà bị gãy
chứ không chịu cong, tại sao vừa
gặp được người nhà họ Tiền đã
thay đổi rồi?
"Biết là được, vừa rồi anh doạ tôi,
tôi còn tưởng rằng có người còn
không thèm coi nhà họ Tiền ra gì,
cũng may tên nhóc anh biết điều,
nếu anh dám động vào một ngón
tay của tôi, nhà họ Tiền nhất định
sẽ làm cho anh phải trả giá nghiêm
trọng”, cậu cả Tiền vô cùng hài
lòng, lòng hư vinh cực kì được thỏa
mãn.
"Chát…”
Ngay lúc này, Trần Thanh vung
mạnh bàn tay tới, tát bay anh ta va
vào trên tường.
"Tôi nghĩ rằng anh đã hiểu nhầm
rồi, tôi xin lỗi là bởi vì nếu sớm biết
anh là người nhà họ Tiền, tôi đã
sớm ra tay. Đúng là ngại quá đi, tôi
thích đánh người nhà họ Tiền các
anh đấy”, Trần Thanh vẫn nở nụ
cười nhẹ nhàng, sau đó nghiêm túc
nói.
Lúc này Tiền Phong ngây cả người,
sao anh ta có thể nghĩ đến Trần
Thanh sẽ đột nhiên ra tay chứ, một
cái tát này khiến đầu óc anh ta
vang lên ong ong, nửa ngày cũng
chưa kịp phản ứng.
Mà ba cô gái kia càng không dám
lên tiếng, hiển nhiên, mọi chuyện
xảy ra ở đây đã hoàn toàn vượt ra
khỏi sự tưởng tượng của các cô rồi,
ở thủ đô, thế mà còn có người
không nể mặt nhà họ Tiền.
Mấy lão đồng chí vốn đang vô cùng
coi thường Trần Thanh, nhìn thấy
một màn này, lập tức sửng sốt, sau
đó ai nấy đều vỗ tay khen hay.
"Đánh hay lắm, loại người bại hoại
này phải bị đánh”.
"Đánh vậy thì có gì mà hay? Tôi
thấy đánh quá nhẹ, đánh mạnh lên
cho tôi”.
"Nếu ông ngại đánh quá nhẹ, hay là
tự ông lên ra tay đi?"
Mấy lão đồng chí vô cùng vui vẻ,
càng thêm tán thưởng Trần Thanh,
ai nấy đều cổ vũ Trần Thanh đánh
mạnh lên một chút, dáng vẻ cực kì
kích động.
Ánh mắt Hứa An Lan nhìn về phía
Trần Thanh lại trở nên khang khác,
nếu như Trần Thanh thật sự biến
thành loại người khúm núm, có lẽ
cô ấy sẽ thật sự cân nhă
́
c đến việc
hoàn toàn biến thành người xa lạ
với Trần Thanh.
Bây giờ xem ra, anh vẫn còn có
chút khí thế.
"Vì sao chứ? Anh không sợ nhà họ
Tiền chúng tôi trả thù sao? Cho dù
anh là võ đạo tông sư, anh cung
̃
không thể gánh nổi sự trả thù của
nhà họ Tiền chúng tôi được”, lúc
này cậu cả Tiền -Tiền Phong cuối
cùng đã tỉnh táo lại, vẻ mặt điên
cuồng nhìn Trần Thanh, trong đôi
mắt có vẻ hung dữ oán độc.
"Được thôi, nếu như nhà họ Tiền
muốn trả thù, vậy thì cứ tới đi,
nhưng mà, tôi nghĩ, nếu như đã đắc
tội nhà họ Tiền rồi, không bằng bây
giờ…”, Nói đến đây, ánh mắt Trần
Thanh nhìn về phía Tiền Phong trở
nên có chút quỷ dị.
"Tôi... Tôi sai rồi, tôi mắt chó coi
thường người khác, tôi không nên
đắc tội anh, cầu xin anh, hãy thả tôi
đi, tôi chỉ là một kẻ có cũng như
không ở nhà họ Tiền thôi, cho dù
tôi có chết, nhà họ Tiền cũng sẽ
không báo thù cho tôi”, Tiền Phong
bị dọa sợ, thấy tên này có vẻ có mối
thù sâu nặng với nhà họ Tiền của
anh ta, mà mình còn lắm mồm, đây
không phải muốn chết sao?
"Tự mình tát mình, tát đến khi nào
mấy lão đồng chí này hài lòng mới
thôi”, làm sao Trần Thanh có thể
giết người giữa ban ngày ban mặt
được, vừa rồi chỉ là hù doạ tên này
một chút mà thôi.
"Được, tôi tát”, nghe thấy Trần
Thanh chỉ bảo tự mình tát mình,
Tiền Phong lập tức thở dài một hơi,
căn bản không dám đứng dậy, cứ
quỳ trên mặt đất như thế, liên tục
tát vào mặt mình, tát cực kì mạnh.
Anh ta cũng không có cách nào,
nếu không tát đủ mạnh, đến lúc đó
tên na
̀y không hài lòng, mình lại
phải làm lại một lần nữa sao?
"Được rồi, xéo đi nhanh lên, đừng ở
đây làm chướng mắt người khác”,
đợi đến khi Tiền Phong tát đủ mười
cái, nhìn thấy vẻ mặt sảng khoái
của mấy ông lão, Trần Thanh mới
bảo Tiền Phong dừng lại.
Đừng nhìn chỉ có mười mấy cái tát
như thế, nhưng mà tên Tiền Phong
này dùng rất nhiều sức, cả khuôn
mặt đã sớm sưng thành đầu heo,
cũng coi như đã bị trừng phạt.
"Cảm ơn…”, Tiền Phong nghe thấy
Trần Thanh bảo ngừng, anh ta lại
tát mình thêm hai cái nữa, lúc này
mới dừng lại, sau đó như được đại
xá, nhanh chóng chạy ra bên ngoài,
mặc kệ luôn đám bạn bè của anh
ta.
Mấy tên còn thấy cậu cả Tiền đã
chạy, bọn họ còn ở tại đây làm cái
gì nữa? Lúc này cũng chạy ra bên
ngoài thật nhanh.
"Thật sự là quá mất hứng, vốn đang
nghĩa rằng co
́thê
̉
ăn một bữa cơm
yên tĩnh, không ngờ rằng lại có mấy
tên chày gỗ đến như thế”, Trịnh
Thái Sơn tức giận nói.
"Đu
́ng đây, ông H
́
ứa, đây cũng là
chuyện mà con trai cả nhà ông phải
quản lý nhỉ, phải quản lý cho tốt
vào, nếu không đám trẻ ranh này sẽ
làm phản hết”, ông Kiều cung v
̃ ểnh
ria mép lên, hầm hừ nói.
"Mấy ông anh cứ yên tâm đi,
chuyện lần này tôi nhất định sẽ cho
các ông một câu trả lời”, Hứa Kiến
Quốc khẽ gật đầu, sắc mặt vô cùng
nghiêm túc.
Trần Thanh và Hứa An Lan liếc
nhau một cái, xem ra nhà họ Tiền
sắp gặp xui xẻo rồi, chỉ sợ lần này
không chỉ là nhà họ Tiền, mà chỉ sợ
một vài con cháu nhà giàu ngang
ngược hống hách ở thủ đô cũng sẽ
phải chịu tội.
Nhưng mà, việc này trách được ai,
còn không phải do chính bọn họ.
"Được rồi, cung đã ăn cơm xong r ̃ ồi,
ai về nhà nấy đi”, lúc này Hứa Kiến
Quốc nào còn có tâm trạng gì, trực
tiếp mở miệng nói.
"Trần Thanh, có thời gian tới nhà tôi
ngồi một chút, nhà chúng tôi chào
đón cậu”, sau đó Hứa Kiến Quốc
quay đầu nhìn về phía Trần Thanh,
thản nhiên nói.
"Vâng ạ, tiền bối, sau này vãn bối
sẽ đến thăm ông”, Trần Thanh chần
chờ một chút, không nói thêm gì.
Ngay lúc này, cánh cửa bị đẩy ra,
mấy người mặc thường phục vọt
thẳng vào, hiển nhiên bọn họ vừa
nhận được một vài tin tức ở bên
ngoài.
"Ông Hứa, chúng tôi tới chậm”, nhìn
thấy hiện trường bừa bộn, trên trán
sĩ quan cầm đầu lập tức đổ đầy mồ
hôi, lúc này hành lễ với bọn họ, vẻ
mặt cực kì hổ thẹn nói.
"Không liên quan đến các cậu, là
chính chúng tôi vụng trộm ra ngoài,
được rồi, đi thôi”, Hứa Kiến Quốc lại
khoát tay, không truy cứu bọn họ,
dù sao, chuyện này vốn chính là các
ông không đúng.
Chuyện này cũng bởi vì các ông
không có việc gì, nếu như các ông
thật xảy ra chuyện, đến lúc đó chỉ
sợ những người bảo vệ sẽ phải bị
phạt.
Sau đó, mấy ông lã liền rời đi, mà
Hứa An Lan cung r
̃ ời đi theo.
Đợi đến khi bọn họ đi rồi, Trần
Thanh cung r
̃ ời khỏi nơi này.
Mà trên đường, Trần Thanh liền
nhận được tin nhắn mà Bạch Thấm
gửi cho anh, thời gian địa điểm của
trận chiến lôi đài đã được xác định,
sẽ bắt đầu tuyên chiến vào tám giờ
sáng ngày mai, ở núi Thiên Khánh
thủ đô.
Sau đó chính là một vài tài liệu về
những người ra trận của nhà họ
Tiền, khi Trần Thanh nhìn thấy
trong đó có một người là đại thành
võ tông thì lập tức sửng sốt.
Anh không nghĩ tới thế mà nhà họ
Tiền thật sự có người đạt đến đại
thành võ đạo tông sư, kẻ mạnh như
thế này không phải nên ở hậu
phương trấn giữ sao? Tại sao lại
phái ra chứ?
Trừ khi, nhà họ Tiền không ch̉