Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 549: Như rắn mất đầu

Tuy hiện giờ thành tích của nhà họ

Bạch trông cũng không tệ lắm 

nhưng cô ấy vẫn biết rõ là nhà họ

Bạch hoàn toàn không đủ khả năng 

để trở thành đối thủ của nhà họ

Tiền, chỉ trừ khi có viện trợ từ bên 

ngoài.

Cũng không biết là Trần Thanh kia 

bị cái gì, tận giờ này còn chưa chịu 

tới, chắc không phải là anh có tới 

nhưng nhìn thấy thực lực của nhà 

họ Bạch và họ Tiền quá cao nên 

không dám tiến lên chứ?

"Nhà họ Bạch, mau chóng nhận lấy 

cái chết", cùng lúc đó, bố của Tiền 

Minh là Tiền Bác Viễn nhảy rầm lên 

lôi đài, chỉ vào vị trí của nhà họ

Bạch mà hét lớn.

Lúc này Tiền Bác Viễn đã hận nhà 

họ Bạch ngút trời, ông ta chỉ có một 

đứa con trai duy nhất, đến tận bây 

giờ thì nó vẫn luôn là một sự kiêu 

ngạo lớn của ông ta, thế nhưng 

hôm nay lại phải chết thảm như vậy 

ngay trước mặt mình, mà ông ta 

cũng không có cách nào ngăn được, 

điều này khiến Tiền Bác Viễn hoàn 

toàn không chấp nhận nổi.

Vì thế, khi đám người trẻ tuổi còn 

chưa so tài xong thì ông ta đã 

không chờ nổi nữa mà đứng lên đó, 

ông ta phải báo thù cho con trai 

mình.

"Năm ngoái Tiền Bác Viễn chính là 

một Võ đạo Tông sư, có người nói 

ông ta chuẩn bị đột phá lên cảnh 

giới tiểu thành, ai nắm chắc phần 

thắng?", Bạch Hùng thấy bộ dạng 

điên cuồng đó của Tiền Bác Viễn, 

bỗng chốc thầm giật mình, bèn 

quay về hỏi các vị thế hệ trước của 

nhà họ Bạch.

Nghe Bạch Hùng nói vậy, tất cả

những người kia đều cúi thấp đầu, 

huống hồ gì, dù họ có cho là mình 

thắng được Bạch Hùng thì cũng 

không gánh nổi việc luân phiên 

chiến đấu, trừ khi nhà họ Tiền hoàn 

toàn chịu thua.

Thấy cảnh này, tuy Bạch Hùng đã 

sớm nghĩ tới nhưng cũng khó tránh 

khỏi hơi thất vọng.

"Nếu không ai ra tay, vậy thì chỉ còn 

cách để tôi lên vậy, dù có vẻ hơi bắt 

nạt nhưng cũng chẳng còn cách 

nào", lúc này Bạch Hùng đành đứng 

dậy đi về phía lôi đài.

"Bố, nhớ cẩn thận", thấy bố mình 

sắp lên tới lôi đài, hai anh em Bạch 

Thấm trong giây lát trở nên vô cùng 

lo lắng, tiến lên dặn dò.

"Yên tâm đi", Bạch Hùng gật đầu 

rồi mới nhảy vút lên đài cao.

"Bạch Hùng, con trai ông giết con 

trai tôi, vậy thì tôi giết chết ông 

trước, rồi đến con ông sau", Tiền 

Bác Viễn thấy Bạch Hùng lên đài, 

lửa giận trong mắt cũng sắp bốc 

cháy lên.

"Hừ, Tiền Bác Viễn, ông cảm thấy 

thực lực của ông thế này mà cũng 

giết được tôi? Ông đã bước lên lôi 

đài, thì cũng đừng mong xuống 

sớm", Bạch Hùng hừ lạnh, sau đó 

từ phía sau lấy ra một thanh đao 

dài.

"Ông cứ thử là sẽ biết, lửa giận của 

một người bố đã mất đi đứa con 

của mình đủ để thiêu đốt toàn thế

giới", hai mắt Tiền Bác Viễn ngậm 

máu, cây thương bạc sắc bén trong 

tay cũng đột ngột run lên, vẽ nên 

hoa văn trên không trung, trông có 

hơi điên cuồng.

"Được, tôi ngược lại muốn lĩnh giáo 

thử xem lửa giận của ông là cái 

dạng gì", Bạch Hùng cười lạnh, 

ngay sau đó thanh đao trong tay 

thoáng vung lên, mạnh mẽ chém về

phía Tiền Bác Viễn.

Lúc này Tiền Bác Viễn cũng tiến lên 

nghênh đón, thương và đao va vào 

nhau không ngớt, bắn ra tia lửa dữ

dội.

"Đây là cách chiến đấu của Võ đạo 

Tông sư đấy à? Sao không có chân 

khí bên ngoài vậy?".

Người xung quanh thấy hai vị Võ 

đạo Tông sư là Tiền Bác Viễn và 

Bạch Hùng đánh nhau thì bèn sôi 

nổi nghị luận, dù gì thì xem Võ đạo 

Tông sư chính là xem chân khí bên 

ngoài, trận chiến này cùng với 

những trận của cảnh giới Thiên Tiên 

lúc trước có gì khác nhau?

"Đúng là người thường, chân khí 

ngoài chỉ là tiêu chí của Võ đạo 

Tông sư, nhưng do chân khí ngoài 

quá tiêu hao chân khí cho nên 

thông thường Võ đạo Tông sư chiến 

đấu đều sẽ dùng những chiêu phổ

thông, trừ khi đánh đến gần cuối, 

không còn cách nào mới dùng đến 

võ kỹ, đấy mới là lúc phải tập hợp 

thực lực".

Nghe người kia nói vậy thì có người 

mở miệng giải thích, hiển nhiên là 

không phải ai cũng biết hai Võ đạo 

Tông sư chiến đấu là như thế nào.

Cuộc chiến của Võ đạo Tông sư quả

thật là vô cùng chấn động, chỉ là 

thực lực của Tiền Bác Viễn chênh 

lệch rất nhiều so với Bạch Hùng, 

còn chưa đầy một phút ông ta đã bị

thanh đao dài của Bạch Hùng chém 

ngang hông, khắp võ đài trông có 

vẻ cực kỳ đẫm máu.

Tiền Bác Viễn thất bại cũng không 

đồng nghĩa với việc trận chiến này 

kết thúc, rất nhanh lại có người nhà 

họ Tiền lên đài.

Chỉ là người nhà họ Tiền có vẻ

không ganh đua cho lắm, tổng cộng 

có ba vị Võ đạo Tông sư bị một đao 

của Bạch Hùng chém rớt khiến cho 

bầu không khí bên phía nhà họ Tiền 

nghiêm nghị đến cùng cực.

"Tới lượt tôi", ngay khi Bạch Hùng 

chém người trước mặt xuống dưới 

đao, Trần Thanh khẽ mỉm cười, sau 

đó đi đến bên cạnh võ đài.

Một mình Bạch Hùng chém giết cả

bốn vị Võ đạo Tông sư đã làm tiêu 

hao quá nhiều chân khí trong cơ 

thể, ngay sau khi chém xong người 

cuối cùng liền lập tức lao ra khỏi 

sàn đấu.

"Muốn chạy, nghĩ hay lắm", cùng 

lúc đó, gia chủ nhà họ Tiền, Tiền 

Hải cuối cùng cũng không nhịn 

được nữa. Nếu như cứ tiếp tục như 

vậy, cho dù đến cuối là nhà họ Tiền 

của họ thắng thì cũng tổn thất nặng 

nề, ông ta nhất định phải đứng ra 

kết thúc trận đấu này.

Vì thế nên ngay khi Bạch Hùng 

muốn lui xuống, Tiền Hải đã lập tức 

tiến lên nghênh đón, hiển nhiên là 

muốn ngăn không cho Bạch Hùng 

xuống đài.

Bạch Hùng cũng tự biết là mình 

hoàn toàn không phải đối thủ của 

Tiền Hải, vì vậy đúng lúc này ông ấy 

cứ liều mạng lao xuống dưới đài, 

muốn tránh khỏi sự ngăn cản của 

Tiền Hải.

Đương nhiên Tiền Hải cũng biết suy 

nghĩ của Bạch Hùng, vì thế trực tiếp 

chặn ngay trước mặt ông ấy.

Ngay khi mọi người đều nghĩ Bạch 

Hùng sẽ bị Tiền Hải bắt trở về, ông 

ấy lại làm một hành động mà không 

ai có thể ngờ.

Chỉ thấy Bạch Hùng lăn lóc như con 

lừa lười, trốn thoát khỏi Tiền Hải mà 

lăn thẳng xuống dưới đài.

Thất cảnh này, mọi người đều trợn 

tròn mắt.

Dù gì thì nhà họ Bạch cũng đã từng 

là một gia tộc hiển hách, nhưng 

Bạch Hùng thân là gia chủ nhà họ

Bạch mà lại không giữ hình tượng, 

thật sự khiến cho không ai dám 

nghĩ đến.

Tất cả người nhà họ Bạch cũng 

khiếp sợ vô cùng, nhưng ngay sau 

đó chính là thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Hùng là cột sống của cả nhà 

họ Bạch, nếu như ngay cả ông ấy 

cũng bị giết trên lôi đài, nhà họ

Bạch trở thành đàn rắn mất đầu thì 

sợ là khó chống đỡ tiếp được.

Bạch Hùng vô cùng rõ ràng là nếu 

chính mình cứ ôm khư khư chút mặt 

mũi đó, chết trên lôi đài rồi thì tình 

cảnh của nhà họ Bạch sẽ lại càng 

thê thảm, vì thế mới quyết định 

dùng hạ sách này.

Quả nhiên Tiền Hải không ngờ ông 

ấy sẽ làm thế này, thành công để

Bạch Hùng chạy thoát.

"Thật sự là con rùa đen rút đầu, 

không ngờ đường đường là gia chủ

nhà họ Bạch lại đi làm chuyện như 

vậy!", sắc mặt Tiền Hải hơi khó coi, 

dù gì thì thứ ông ta muốn là mạng 

của Bạch Hùng chứ không phải là 

làm Bạch Hùng mất mặt.

"Đúng như lời ông nói", Bạch Hùng 

thản nhiên vô cùng, đứng dậy vỗ vỗ

hết bùn đất trên người rồi mới quay 

lại trận doanh.

Nhưng trong lòng ông ấy cũng biết 

rất rõ sắp tới mới là thời khắc khó 

khăn nhất, bởi vì nhà bọn họ đã 

không còn ai có thể dùng được, 

người mạnh nhất ở nhà họ Bạch 

chính là Bạch Hùng, nhưng hiện giờ

ông ấy hoàn toàn không có cách 

nào vào trận.

Quả nhiên, đợi khi Bạch Hùng trở về

trận doanh của mình, tâm tình mọi 

người cũng không cao cho lắm, bởi 

vì ai cũng biết hoàn cảnh của nhà 

họ Bạch lúc này.

"Bạch Hùng, cho người lên đây đi, 

nếu trong vòng ba phút mà không 

có ai lên đài, nhà họ Bạch các người 

sẽ tự động thất bại", sắc mặt Tiền 

Hải âm trầm, hô to về phía trận 

doanh của Bạch Hùng.

"Hừ!", Bạch Hùng hừ lạnh, ông ta 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT