Chương 551: Nói khoác mà không
biết ngượng
“Cậu Trần, cậu nhanh đi đi, bây giờ
nhà họ Bạch chúng tôi đã thất thế
rồi, không thể nào cứu vãn được
nữa, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng
tôi không muốn làm cậu bị liên lụy”,
Bạch Hùng nhìn về phía Trần
Thanh, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích
và bất đắc dĩ.
“Gia chủ Bạch, tôi ra sân không phải
vì nhà họ Bạch các ông nên ông
không cần nói vậy đâu, tôi chỉ
mượn võ đài nhà ông dùng chút
thôi”, Trần Thanh lắc đầu, sau đó
anh không để ý đến Bạch Hùng nữa
mà đi thẳng lên võ đài.
“Ơ...”, nghe thấy Trần Thanh nói
vậy, ông ấy sửng sốt, đang lúc ông
ấy suy nghĩ về hàm ý trong câu nói
của anh thì anh đã đứng trên đó
rồi.
“Bạch Thấm, chuyện này là sao?
Chúng ta không hại người ta đấy
chứ?”, Bạch Hùng thấy Trần Thanh
đã đứng trên võ đài thì không cản
được nữa, lập tức quay đầu nhìn
con gái mình, lạnh giọng quát.
“Bố à, anh ta mạnh lắm, từng chém
chết võ đạo tông sư rồi, những hai
người lận”, Bạch Thấm lắc đầu,
không trả lời câu hỏi của bố mà nói
một cách chắc nịch.
“Dù là vậy nhưng Tiền Hải này
không phải võ đạo tông sư thông
thường! Thế vẫn quá nguy hiểm,
không được, bố phải cho dừng thôi,
lần này xem như nhà họ Bạch
chúng ta thua”, trên mặt Bạch Hùng
hiện lên vẻ không cam tâm, theo
như ông ấy nghĩ, cho dù cả nhà đều
phải chết cũng không thể dễ dàng
nhận thua được.
Nhưng ông ấy cũng không thể vì
chuyện gia đình họ mà để cho
người ngoài phải hy sinh.
“Ơ...Em gái, cao nhân, cao nhân
đấy”, lúc này Bạch Triển Mộ như
sực nhớ đến điều gì đó, kích động
nắm lấy tay Bạch Thấm, la lên.
“Lộn xộn cái gì? Nói rõ coi”, cô ấy
giật tay Bạch Triển Mộ ra, tức giận
nói.
“Bố, Bạch Thấm, cao nhân đã chỉ
dẫn cho con chính là anh ta đấy,
không ngờ người đó lại còn trẻ đến
vậy, đúng là thần tượng của con
mà”, sự phấn khởi của anh ta không
hề giảm đi chút nào.
“Bố, hai người yên tâm đi, có cao
nhân ra tay, chắc chắn không có
vấn đề gì đâu”, sau khi đã xác định
Trần Thanh chính là người đã
truyền âm cho mình, Bạch Triển Mộ
vô cùng tự tin.
Vừa rồi nghe Trần Thanh nói
chuyện, anh ta đã thấy hơi quen tai
rồi, đến lúc Trần Thanh lên võ đài,
anh ta mới nhận ra giọng điệu của
người này khi nói chuyện y hệt
giọng của người đã truyền âm cho
anh ta, trong khoảnh khắc ấy, anh
ta lập tức chắc chắn với suy đoán
của mình.
“Con chắc không?”, nghe con trai
nói vậy, Bạch Hùng đang định nói
dừng thì giật mình, vội vàng hỏi lại.
“Tuyệt đối không sai đâu ạ, mặc dù
con chưa từng nghe thấy giọng của
anh ta nhưng cách nói chuyện
không khác gì nhau, chắc chắn sẽ
không sai”, Bạch Triển Mộ khẳng
định.
Tạm thời bỏ qua nhà họ Bạch đang
bàn tán gì, khi Trần Thanh ra sân,
tất cả mọi người đều ngẩn người,
bao gồm Tiền Hải, gia chủ của nhà
họ Tiền.
“Cậu là ai? Cậu không biết đây là
cuộc thi đấu sinh tử sao? Cho cậu
một cơ hội, cút xuống đi, nếu không
cậu cũng đừng mong đi xuống nữa,
ngày này năm sau chính là ngày giỗ
của cậu”, mặc dù Tiền Hải không
phải người rộng lượng nhưng ông ta
vẫn biết anh không phải người của
nhà họ Bạch, nhiều người đang
nhìn, đương nhiên ông ta phải để
tâm đến thanh danh của nhà mình
hơn.
“Trời đất, tên kia là ai vậy?”
“Chẳng lẽ là đi nhầm đường?”
“Tôi thấy chắc là bị ngốc rồi đấy,
chứ không sao tự dưng đi lên một
cách tự nhiên thế được!”
Những người xung quanh thấy Trần
Thanh đi lên thì như ong vỡ tổ, dù
sao người trên võ đài chính là gia
chủ Tiền Hải của nhà họ Tiền.
Người trẻ tuổi trước mắt họ là ai
đây? Không ngờ cậu ta lại dám đấu
với Tiền Hải, đúng là nghé mới sinh
không sợ cọp mà.
“Tôi tới đây để đánh nhau, thấy ông
lợi hại quá nên ngứa tay, lên đây
đấu với ông xem thế nào”, Trần
Thanh nở nụ cười khờ khạo, thành
khẩn nói.
“Đấu? Nhưng đấu ở đây là có thể
giết người đấy, cậu chắc chắn muốn
tiếp tục đấu sao?”, nghe thấy
những lời này của anh, Tiền Hải tỏ
ra khinh thường, tàn nhẫn nói.
“Ơ? Thế à? Vậy thì tiếc quá, vốn là
tôi không muốn giết ông, nhưng
đây là cuộc chiến sinh tử, tôi lại
không muốn chết, thế thì chỉ có thể
là ông chết thôi, vậy hãy để tôi giết
ông đi, thế nào?”, gương mặt Trần
Thanh trông rất là vô tội, anh ung
dung nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ồ
lên. Tên này đúng là nói khoác mà
không biết ngượng, không sợ gió
cắt trúng lưỡi.
“Được, đã lên đây rồi thì đừng
xuống nữa, đi chết đi!”, Tiền Hải
cảm thấy khá khó chịu, sắc mặt sa
sầm xuống, hung hãn nói.
Dứt lời, ông ta lập tức vung tay phải
lên, một quả đấm hình thành từ
chân khí tượng trưng cho võ đạo
tông sư hung bạo đánh về phía
Trần Thanh.
“Ồ...”
Thấy Tiền Hải vừa lên đã thi triển
chân khí ngoại phóng, những người
vây xem đều kích động hét ầm lên.
“Ông đấm, tôi cũng đấm, nhìn xem
quả đấm của tôi thế nào đi”, Trần
Thanh lạnh lùng cười, nếu Tiền Hải
này đã không nể nang gì như vậy
thì đương nhiên anh cũng không
cần phải lịch sự với ông ta rồi.
Chân khí trong cơ thể anh chợt
ngưng tụ thành một nắm đấm,
mạnh mẽ đón lấy quả đấm chân khí
từ Tiền Hải, hai nắm đấm đụng vào
nhau, lập tức triệt tiêu lẫn nhau.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người vốn nghĩ rằng
thực lực của Trần Thanh nhiều nhất
chỉ nằm ở tầm Tiên Thiên, nhưng
sau khi anh ngưng tụ ra một quả
đấm rồi đón lấy cú đấm của Tiền
Hải, họ đều giật mình bật thốt.
“Bố, bố nhìn kìa, con đã nói Trần
Thanh là cao nhân rồi mà, cao nhân
mà ra tay quả nhiên không hề tầm
thường”, Bạch Triển Mộ ở dưới võ
đài thấy hành động này của anh thì
hứng khởi reo lên.
“Không ngờ lại là một võ đạo tông
sư”, sau khi thấy quả đấm chân khí
do Trần Thanh phát ra, Bạch Hùng
tức khắc hoảng sợ.
Ai cũng biết rằng ở độ tuổi hai mươi
mà đạt đến mức võ đạo tông sư
tuyệt đối chính là một thiên tài
tuyệt thế.
Mặc dù cô con gái Bạch Thấm của
ông là Thiên Tiên đỉnh cấp, nhưng
từ Thiên Tiên đỉnh cấp đến võ đạo
tông sư không biết phải tốn bao
nhiêu thời gian, chưa kể sở dĩ con
bé có thể đạt đến cấp độ này cũng
do một nguyên nhân khác.
“Cậu...Rốt cuộc cậu là ai?”, Tiền Hải
thấy cảnh tượng này thì giật cả
mình.
Một võ đạo tông sư hai mươi tuổi
hoàn toàn không thể do nhà bình
thường đào tạo ra được, thực lực
như vậy là một chuyện, e rằng thế
lực sau lưng anh mới là điều quan
trọng hơn.
“Tôi chỉ là một người bình thường
thôi, à, ý ông là ông đang hỏi tôi
được thế lực nào chống lưng đúng
không? Hầy, sao mấy người cứ
thích hỏi câu này ấy nhỉ? Thôi, nói
cho ông biết vậy, tôi không thuộc
bất cứ môn phái nào, không cần lo
lắng sẽ có ai trả thù ông đâu”.
"Mặc dù ông không thể làm tôi bị
thương nhưng tôi cứ cho ông được
yên tâm vậy, nếu không lát nữa
đánh nhau ông bị bó tay bó chân thì
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!