Chương 552: Nhất Chỉ Trấn Hoàng
Tuyền
Nghe thấy Trần Thanh nói như vậy,
trong lòng của Tiền Hải khẽ động,
những chuyện như vậy, không ai
biết được những gì anh nói có phải
là sự thật hay không.
Nhưng nếu tên này đã nói như vậy
ở trước mặt mọi người, cho dù mình
đã chém chết anh, đằng sau anh
thật sự có thế lực nào đấy thì đến
lúc đó cũng không thể kiếm chuyện
với mình.
Vả lại bản thân võ đài này chính là
võ đài sinh tử, cho dù đằng sau anh
có thế lực, nhưng một khi lên võ đài
sinh tử này rồi thì ai quan tâm sống
chết của anh chứ?
“Đừng đoán mò nữa, yên tâm đi,
hơn nữa sau khi lên võ đài sinh tử
này rồi thì sống hay chết phải xem
chính mình. Ông lo lắng gì chứ?”,
Trần Thanh nhìn thấy Tiền Hải vẫn
có vẻ nghênh ngang đắc ý, cảm
thấy vô cùng không dễ chịu, ngay
lập tức nói thẳng.
“Cậu muốn chết vậy à? Cậu đã yêu
cầu tích cực như vậy thì nếu tôi
không ban cho cậu cái chết, có phải
quá có lỗi với sự thẳng thắn của cậu
rồi không?”, Tiền Hải nghe thấy
những lời nói của Trần Thanh thì
cây thương bạc dài sắc bén trong
tay liền rung lên, chỉ vào Trần
Thanh mà nói.
“Đúng là chẳng có gì thú vị, nhà họ
Tiền của ông không phải chỉ được
cái vẻ ngoài nhưng thực chất đều
vô dụng sao?”, Trần Thanh nhìn cây
thương bạc dài sắc bén trong tay
Tiền Hải, bất lực mà nói.
“Ha ha…”
Cảnh tượng vốn dĩ rất nghiêm túc
nhưng sau khi Trần Thanh nói ra
câu nói này, người xung quanh lập
tức đều sững sờ, khi bọn họ nghe
ra ý tứ trong câu nói, sau đó lập tức
òa lên một trận cười vang.
“Cậu muốn chết?”, Tiền Hải nghe
thấy Trần Thanh nói vậy và nhìn
thấy dáng vẻ chê cười của người
xung quanh, trong lòng đột nhiên
rất tức giận, cây thương bạc dài sắc
bén trong tay ngay lập tức lia nhanh
về phía cổ họng của Trần Thanh.
“Mới vậy thôi đã tức giận rồi sao?
Hình như vừa rồi nhà họ Tiền của
ông còn có người đi làm việc gì đó
ấy nhỉ, nhưng chỉ dựa vào cái vẻ
ngoài này của nhà ông có thể được
việc sao?”, bước chân của Trần
Thanh hơi lộn xộn, tránh được nhát
thương kia, sau đó vô cùng lo nghĩ
nhìn ông ta hỏi.
“Này, nếu nhà họ Tiền của ông thất
bại, thật sự phải đi làm việc đó,
không biết là có đạt yêu cầu
không?”, Trần Thanh không ngừng
nói, không ngừng tránh né đòn tấn
công của Tiền Hải, đồng thời còn
phát ra bom ngôn ngữ từ trong
miệng.
Lúc này sắc mặt của người nhà họ
Tiền đều vô cùng khó coi, đây còn
là lần đầu tiên có người dám nói lời
khó nghe như vậy trước mặt người
nhà họ Tiền bọn họ, nhưng bây giờ
bọn họ lại hết cách với đối phương.
Người nhà họ Tiền dưới sân tức như
thế rồi, Tiền Hải trên sân cũng sắp
nổi giận rồi.
Cây thương dài trong tay giống như
chớp, không ngừng bắn về phía
toàn thân của Trần Thanh.
Chỉ có điều Trần Thanh giống như
một con cá, bơi lượn trong những
đòn tấn công, nhưng chúng hoàn
toàn không dính vào người anh.
“Tiểu tạp chủng, có bản lĩnh cậu
đừng tránh!”, Tiền Hải duy trì
những đòn tấn công cường độ cao
như vậy cũng đã hơi không chịu
nổi, liền tức giận đùng đùng la hét
như sấm động.
Trần Thanh vốn dĩ còn hài hước đùa
Tiền Hải, nghe thấy Tiền Hải nói vậy
đột nhiên đứng vững lại, trong mắt
lộ ra một ánh nhìn làm người khác
sợ hãi, sát ý trên người rầm rầm
bộc phát ra ngoài.
“Ông vừa nói gì cơ?”, sắc mặt Trần
Thanh lạnh nhạt nhìn Tiền Hải,
không có tí thiện cảm nào, giống
như đang nhìn một người chết vậy.
“Tôi nói, cậu là một tiểu tạp chủng,
sao hả? Tiểu tạp chủng sao không
chạy tiếp? Không chạy nổi nữa chứ
gì, mau chịu chết đi!”, Tiền Hải uy
nghiêm đáng sợ mỉm cười, hoàn
toàn không để ý đến phản ứng của
Trần Thanh chút nào.
Theo ông ta thấy, sở dĩ Trần Thanh
này dừng lại, e rằng là bởi vì không
tránh được nữa.
“Vốn dĩ tôi không định lấy mạng
ông, nhưng có những người chính
là như vậy, cứ phải tìm đến cái
chết. Ông trời cũng không cứu được
người muốn chết, cái mạng này của
ông, hôm nay tôi sẽ thu lấy thay
ông trời”, vẻ mặt Trần Thanh hờ
hững, nhìn Tiền Hải mà nói.
“Ai cũng biết nói năng khoác lác, tôi
cũng muốn xem xem, cậu thay ông
trời lấy mạng của tôi như thế nào?”,
nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Tiền
Hải lại cười khẩy một tiếng.
Cùng lúc đó, cây thương dài trong
tay ông ta hóa thành sao dày đặc,
chặn hết tất cả đường lui của Trần
Thanh lại. Hiển nhiên, ông ta sợ
Trần Thanh giống như lúc trước,
không ngừng bỏ chạy trơn tru tựa
như con cá chạch vậy.
“Nếu ông đã thích đá chọi với đá,
vậy thì tới đây đi!”, Trần Thanh nhìn
đòn tấn công của Tiền Hải nhưng
không hề thi triển thân hình để
tránh né như trước nữa, mà là trực
tiếp lên đó chặn, một quyền mạnh
mẽ đánh vào chính giữa đòn công
kích của Tiền Hải.
“Cái gì?”
Sau khi mọi người nhìn thấy động
tác của Trần Thanh, lập tức trợn
tròn mắt hết với nhau, toàn bộ đều
đứng dậy, không dám tin nhìn cảnh
này.
Trong phe cánh của nhà họ Bạch,
tất cả mọi người há hốc mồm, đều
không biết tại sao Trần Thanh lại
làm ra động tác như vậy?
Thế này là muốn tự sát sao?
Không sai, theo tất cả mọi người
thấy, động tác lúc này của Trần
Thanh hoàn toàn chính là một biểu
hiện tự sát.
Nói cho cùng, chưa ai từng nhìn
thấy người nào dùng thân xác của
mình đi chọi cứng với vũ khí của
một võ đạo tông sư, điều này có
khác biệt gì với tự sát chứ?
“Trần Thanh…”, nhìn thấy cảnh này,
Bạch Thấm lập tức thốt lên, bịt
miệng của mình lại, trong mắt lộ ra
vẻ đau khổ.
“Anh Trần…”, mà Tăng Kim Lai chỉ
gọi một tiếng rồi sau đó bình tĩnh
lại.
Với thực lực của anh Trần, cho dù
thật sự không đánh lại được cũng
không thể đi nộp mạng, cho nên
Tăng Kim Lai vốn dĩ còn hơi lo lắng
nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trừ Tăng Kim Lai ra, vào lúc tất cả
mọi người đều cho rằng Trần Thanh
thế nào cũng sẽ bị đâm xuyên qua,
cây thương dài vốn dĩ vô cùng điên
cuồng lại đột nhiên đình trệ, giống
như đụng phải một bức tường cứng
chắc không gì sánh bằng.
“Việc…việc này làm sao có thể?”,
khi cảm nhận được cây thương dài
của mình bị cản, sắc mặt của Tiền
Hải lập tức đột nhiên thay đổi, ông
ta cảm giác cây thương dài của
mình đâm trúng vào sắt thép chứ
không phải thân xác máu thịt.
Chưa kể uy lực một nhát thương
vừa rồi của ông ta, cho dù là một
tấm tôn dày, e rằng cũng có thể bị
ông ta đâm xuyên thủng.
Nhưng Trần Thanh lấy thân xác
máu thịt lại có thể chặn lại đòn tấn
công của ông ta, điều này quả thực
quá đáng sợ.
“Rốt cuộc cậu…Cậu là người hay là
ma?”
Tiền Hải không dám tin nhìn cảnh
xảy ra trước mắt, sau đó hỏi ra một
vấn đề mà tất cả đều muốn biết.
“Tôi nói rồi, nhà họ Tiền của ông
đều chỉ được vẻ bề ngoài, thực chất
vô dụng, đâu thể có tác dụng gì
được chứ?”, trong lòng Trần Thanh
sớm đã phán tử hình cho Tiền Hải,
nghe thấy lời nói của ông ta, anh
nói tiếp: “Vừa nãy đều là ông tấn
công, tiếp sau đây đến lượt tôi rồi”.
Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Tiền
Hải lập tức cảnh giác, thông qua
cuộc chiến vừa rồi, dễ nhìn ra được,
thân pháp của Trần Thanh này vô
cùng tuyệt diệu, sức chống đỡ của
thân xác cũng vô cùng lớn mạnh.
Bởi vì vừa rồi thứ Trần Thanh luôn
dùng là thân xác và thân pháp,
không hề thi triển chân khí, cho
nên, cho dù đối thủ là Tiền Hải cũng
không hề biết cấp bậc thực lực của
Trần Thanh rốt cuộc là gì?
“Nhất Chỉ Trấn Hoàng Tuyền,
Hoàng Tuyền Chỉ”, Trần Thanh gầm
nhẹ một tiếng, chân khí trong cơ
thể lập tức phun trào ra, ngưng tụ
lại ở ngón tay của Trần Thanh, một
luồng khí cuồn cuộn cũng tuôn ra
mạnh mẽ.
Khi chân khí trong người Trần